Nghĩ như vậy, nàng ta nhìn Từ Như Ý thuận mắt hơn nhiều. Cũng hy vọng đối phương kiên định một tí, ngàn vạn đừng bị thân phận và tướng mạo của Tĩnh vương gia mê hoặc.
Vì thế, Tần Tú Tú đối với bọn họ nhiệt thành lên, kéo tay Từ Như Ý, nàng ta chân thành hơn bao giờ hết.
“Thật tốt quá. Muội tử Từ gia, chúc mừng muội! Dật Dương thành Trạng Nguyên, muội chính là Trạng Nguyên phu nhân. Tốt quá rồi, ta phải nhanh về quê báo tin vui thôi!”
Từ Như Ý ngược lại không ý kiến gì với ý tưởng của nàng ta, nhưng cũng không muốn cùng nàng ta lôi kéo làm quen. Cô chỉ nhẹ nhàng bâng quơ trả về một câu: “Cảm ơn Tần tẩu tử.”
Tin tức tốt này thật mau truyền khắp toàn thôn, trong lúc nhất thời, trên mặt mọi người đều tràn đầy cười vui.
Lúc trước còn an ủi Lâm Dật Dương thi rớt không có việc gì, về sau cố gắng làm ruộng cũng sẽ có tiền đồ. Không ngờ tới cốt truyện xoay ngược to lớn, làm tất cả mọi người lau mắt mà nhìn hắn.
Tin tức như vậy đương nhiên cũng truyền tới tai Thẩm gia và bà mối Vương, trước kia còn chê cười Từ Như Ý từ chối bọn họ, về sau không biết hối hận cỡ nào. Hiện tại, người cô gả chính là Trạng Nguyên, biết bao nhiêu cô nương phải ghen tị.
Người hai nhà bắt đầu chuẩn bị hôn sự, Từ Như Ý hiện tại không có việc gì cứ rảnh rỗi trong nhà —— không có biện pháp, phong tục nó là như thế.
Trước khi xuất giá chuẩn tân nương không được tự tiện ra ngoài, càng không được gặp mặt nhà trai. Ngoài ra, cô cũng đang tự mình thêu áo cưới.
Bên kia, Hoàng Thượng đã hạ đạt công văn, Lâm Dật Dương sẽ sớm nhậm chức, trước tiên để hắn làm tri phủ Châu quận trước.
Lâm Dật Dương dù sao cũng quá trẻ, không có bất luận kinh nghiệm nào. Tâm tư hoàng đế là để hắn bắt đầu rèn luyện từ cơ sở.
Hôm nay, Từ Như Ý dựa vào bên cửa sổ nghiêm túc thêu thùa, Từ mẫu tìm tới mẹ mìn, để mang mấy tiểu nha đầu trở về.
Sau khi bọn họ thành hôn sẽ rời nơi này ngay, không có người nhà mẹ đẻ chiếu cố, Từ mẫu không quá yên tâm. Mà tương lai Lâm Dật Dương sẽ có rất nhiều xã giao, đâu thể để nữ nhi nhà mình tự thân xuất mã bưng trà đổ nước cho khách nhân được?
Ngoài ra, đối phương hiện tại thân phận cao, các nàng cũng không thể keo kiệt.
Từ mẫu may mắn, nữ nhi có khả năng như thế, trong nhà đã có được của cải vững chắc. Của hồi môn tổng cộng đặt mua đồ hơn 300 lượng bạc, cảnh tượng xuất giá như vậy ở trong thôn này có thể nói tiền vô cổ nhân*.
(*Tiền vô cổ nhân: người trước không ai bằng)
“Như Ý, mẫu thân chọn mấy đứa làm của hồi môn cho con, con xem có được không?” Từ mẫu hỏi.
Mấy tiểu nha đầu đó chừng lắm cỡ mười một, mười hai tuổi, đều là hài tử của gia đình nghèo khổ, thoạt nhìn vô cùng chất phác.
“Đều ở lại hết đi.” Từ Như Ý buông kim chỉ, xoa xoa vai có chút mỏi. Mỉm cười với mấy đứa bé nói, “Mấy đứa đã thấy, chúng ta cũng là xuất thân nông gia, chỉ cần nghiêm túc làm sống, sẽ không bạc đãi đứa nào hết. Hãy biểu hiện tốt cho đến khi mấy đứa tới tuổi kết hôn, đến lúc đó mấy đứa sẽ được trả lại tự do.”
Những tiểu nha đầu đó vừa nghe, lập tức quỳ xuống dập đầu: “Tạ tiểu thư đại ân!”
Việc mà tiểu nha đầu biết sẽ bao gồm thêu thùa may vá, bây giờ vừa lúc có tác dụng, giúp đỡ cô thêu áo cưới mới. Từ Như Ý cuối cùng nhẹ nhàng không ít.
Rãnh rỗi, cô vào không gian.
Nhiệm vụ hoàn thành cô liền sẽ rời đi, không gian cũng sẽ mang đi. Cho nên quyết định mang đồ vật bên trong di chuyển ra ngoài.
Cũng may Từ gia đã không cần phải dựa vào bán mơ ngâm và rượu nho để duy trì sinh sống nữa. Lâm Dật Dương dọn đi Châu quận, cô cũng không có cơ hội hái mấy thứ này.
Lại nói, không gian là nơi trân quý như vậy, dùng để trồng một ít dã trái cây thì quá lãng phí.
Đã lâu không tới, giờ mới phát hiện không gian lớn hơn không ít. Bao gồm giếng nước kia, không chỉ có mực nước cao lên một ít, chất nước cũng thanh triệt hơn.
【 Ký chủ, chúc mừng nha. Không gian đã lên tới cấp hai, mở khóa tám khối thổ địa xung quanh, có thể mở rộng gieo trồng.】 Hệ thống vui vẻ.