Toàn bộ không gian rộng hơn gần 1/2, thoạt nhìn thoải mái hơn. Rừng cây bên trong cũng lớn lên đặc biệt tươi tốt, trái cây chồng chất, mọc khả quan.
“Giúp ta nghĩ cách đem mấy cây đó ra ngoài đi, về sau không dùng nữa.” Từ Như Ý nói.
Tất cả đều là cô tới nơi này tạm thời trồng, giữ lại hai cây nho trong đó là được, khỏi cho lãng phí tài nguyên không gian.
【 Được thôi, ký chủ. Về sau cô có thể trồng chút thực vật kỳ lạ, nếu có công hiệu đặc biệt, cô không dùng được hệ thống còn có thể thu về.】
Đương nhiên, mấy cái cây dại ở đâu cũng có thể thấy này, hệ thống còn không thèm để trong mắt.
Từ Như Ý hiện tại tính toán, đưa chúng nó cho Tần Tú Tú trước khi rời đi.
Nghĩ đến Tần Tiểu Muội ở Thẩm gia một chút địa vị cũng không có, mà biện pháp của Tần Tú Tú lại một cái cũng không hiệu quả, cô cảm thấy không đáng giá thay cho muội muội đáng thương kia.
Mấy cây ăn quả đó giao cho Tần Tú Tú, chúng còn điểm giá trị có thể sáng tạo. Chỉ khi Tần gia giàu có, địa vị Tần Tiểu Muội mới có khả năng được nâng cao.
Từ Như Ý tìm khối đất trống, đào hố đặt cây vào, sau đó nói cho Tần Tú Tú.
“Muội tử Từ gia, ta, ta tại sao lại không biết ngại chứ.” Tần Tú Tú có chút mất tự nhiên. Nàng ta không phải khách khí, mà là cảm thấy mình cũng là xuyên qua, vì cái gì không thể giống người khác có thể hô mưa gọi gió.
“Không có gì phải ngại, vốn dĩ không phải cho ngươi.” Từ Như Ý nói chuyện cũng rất thẳng thắn. Nói như vậy, làm mặt Tần Tú Tú đỏ một trận trắng một trận.
“Ta đây thay Tiểu Muội cảm ơn muội.”
“Không khách khí.” Từ Như Ý không có ý muốn cùng nàng ta ôn chuyện, đã trở về nhà.
Trong khoảng thời gian này. Bởi vì không gặp mặt Lâm Dật Dương, nên độ hảo cảm không tăng nhiều. Chỉ có lâu lâu hệ thống sẽ đưa tới tin như vậy:
【 Hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm của nam chủ +2, độ hảo cảm đối với ký chủ hiện tại là 92, độ hảo cảm đối với nữ chủ Tần Tú Tú là 0. Ký chủ, Lâm Dật Dương suy nghĩ về cô ~】
【 Hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm của nam chủ +3, độ hảo cảm đối với ký chủ hiện tại là 95, độ hảo cảm đối với nữ chủ Tần Tú Tú là 0. Ký chủ, Lâm Dật Dương lại nhớ cô ~】
Thời gian trôi thật nhanh, chớp mắt đã đến ngày hai người thành thân.
Từ Như Ý sáng sớm đã bị gọi ra, ngồi trước gương đồng để người trang điểm.
“Từ cô nương, cô nương là tân nương xinh đẹp nhất ta từng thấy!” Người trang điểm nói nói.
Lời này thật sự không mang theo khen tặng. Cô nương Từ gia phải dùng nghiêng nước nghiêng thành để hình dung. Làn da trắng nõn kia, mịn giống trứng gà mới lột, nàng trộm lo lắng tân lang trong đêm tân hôn nếu nhịn không được, làn da non mịn này sẽ chịu nhiều tội a!
“Cảm ơn.” Từ Như Ý cười nhạt dịu dàng, gói kỹ hồng bao nhét vào trong tay đối phương.
Cô hiện tại cho dù là dáng người hay tướng mạo đều được cải thiện, đương nhiên điều này phải quy công với nước và trái cây trong không gian.
Từ Như Ý tự dùng mình thực tiễn chứng minh: Ăn trái cây lớn lên bên trong, có hiệu quả bài xuất độc tố trong cơ thể, một mặt thân thể càng thêm khoẻ mạnh, mặt khác làm làn da trở nên bóng loáng nhanh chóng.
Dĩ nhiên, quá trình này là thong thả, nếu lập tức trở nên thật xinh đẹp, sẽ khiến cho người khác hoài nghi.
“Nha, cảm ơn cô nương!” Người nọ kinh hỉ, cảm xúc cầm hồng bao rất dày! Người Từ gia thật đúng là không tiếc tiền!
Chờ cô trang điểm xong, liền bị một khăn hỉ trùm trên đầu. Từ Như Ý giữ chặt tơ hồng, theo người dẫn dắt ra khỏi nhà, ngồi trên cỗ kiệu.
Không gian lung lay, đi tới cửa Lâm gia.
Kiệu ngừng.
Từ Như Ý nhìn đến một bàn tay to hơi thô ráp duỗi vào, cô không chút do dự cầm lấy.