Thiến Nhi cảm thấy khó hiểu, ngày thường không phải đều là như vậy sao? Nàng ta nhẫn nại hỏi: “Công chúa, làm sao vậy ạ? Công chúa không phải nói mỗi ngày giờ Dần rời giường, làm bữa sáng cho Ngũ đại ca sớm hơn một chút sao?”
Giờ Dần là rạng sáng từ 3 đến 5 giờ, bởi vì Ngũ Dần vừa lúc có chữ dần, Thiến Nhi liền ra chủ ý cho cô, nói dụng tâm như vậy mới có thể được Ngũ Dần nhìn cô nhiều hơn.
Cô là công chúa cao quý của một quốc gia, cho dù không nhận được sủng ái, cũng đâu đến nông nỗi phải làm bữa sáng để lấy lòng thị vệ trưởng chứ. Từ Như Ý thay nguyên chủ cảm thấy không đáng giá.
“Bổn công chúa thay đổi chủ ý. Thế nào, còn cần báo một tiếng với ngươi?”
“Công chúa nói đùa. Chỉ là, Ngũ đại ca chính là người xuất chúng nhất trong đoàn này.”
Thiến Nhi rất nghi hoặc, ngày thường Từ Như Ý mềm yếu đến nỗi ai cũng có thể khinh thường, vẫn luôn bị nàng ta dắt mũi, tại sao hôm nay nói chuyện cảm giác có chút hùng hổ doạ người?
Từ Như Ý gật đầu, “Nói không sai. Ngũ Dần tuyệt như thế, vậy bổn công chúa liền đem ngươi đính hôn với hắn.”
“Cái, cái gì?” Thiến Nhi kinh ngạc đến nỗi miệng cũng khép không được.
“Sao hả, bổn công chúa vì ngươi an bài một cuộc hôn nhân tốt như vậy, ngươi thế nhưng ghét bỏ?”
“Công chúa, là……thích Ngũ đại ca, không phải công chúa sao?”
“Lớn mật! Bổn cung là công chúa cao quý, vì hoà bình hai nước gả cho vương tử di tộc, sao có thể thích một tên đội trưởng thị vệ? Ngươi có biết, nói lời này là đại nghịch bất đạo, bổn công chúa lập tức có thể trị tội của ngươi!”
“Nô tỳ biết sai! Chỉ là, thỉnh công chúa khai ân, nô tỳ nguyện ý bồi công chúa, vĩnh viễn không gả chồng!” Thiến Nhi nhanh chóng lập lời thề.
Đồng thời trong lòng cả kinh, công chúa này bị làm sao vậy? Một ngày trước không phải vẫn bình thường sao? Chẳng lẽ bị nàng phát hiện cái gì?
“Vậy tự mình lui xuống lãnh bản tử đi, hai mươi trượng, không thể thiếu một cái nào. Đúng rồi, về sau cuộc sống hàng ngày của bổn công chúa sẽ do Oánh Nhi phụ trách hết. Ngươi đổi chỗ với nàng, giúp bọn thị vệ giặt quần áo nấu cơm đi!” Từ Như Ý nhàn nhạt phân phó.
Thiến Nhi nghe xong thiếu chút nữa đã rống ra.
Hai mươi trượng? Công chúa dựa vào cái gì đánh nàng ta?! Hơn nữa, nàng ta một đại nha hoàn, vậy mà lại giặt quần áo nấu cơm cho bọn thị vệ giặt? Đây chính là chuyện thô nhất mà chỉ nha đầu hạ đẳng mới làm!
Nhưng đối phương là công chúa, hiện tại bọn họ rời hoàng cung, trên đường đi hòa thân, mọi người bên trong, quyền lợi của nàng là lớn nhất!
Thiến Nhi trong lòng phẫn hận, rồi lại không thể trực tiếp chống đối. Chỉ phải quỳ đầu gối nàng ta cho rằng cao quý xuống, nàng ta xin tha: “Công chúa, niệm tình vì nô tỳ trung thành và tận tâm hầu hạ ngài, tha cho nô tỳ lần này đi ạ!”
Dập đầu, Thiến Nhi không thấy nơi dữ tợn trên bộ mặt nàng ta.
Vũ nhục như vậy, về sau nhất định trả lại gấp trăm lần!!
Từ Như Ý nhìn bộ dáng nàng ta, thần sắc hờ hững: “Được rồi, đứng lên đi. Không có lần sau.”
Nguyên chủ không hiểu cách lợi dụng tài nguyên bên người và quyền thế bản thân, Hoàng Thượng bỏ qua cô cũng khiến cho cô không có mấy người đáng giá tín nhiệm. Đội ngũ người này quá tạp, hiện tại không phải thời cơ tốt xử phạt Thiến Nhi, chẳng qua là cảnh cáo nàng ta mà thôi.
Từ Như Ý là hiểu rõ một đạo lý: Thời điểm mình không có thực lực, kiêu ngạo cuồng vọng sẽ chỉ làm cô đi hướng diệt vong nhanh hơn.
Cho nên, cô cũng không đuổi tận giết tuyệt Thiến Nhi.
Từ Như Ý phân phó: “Nâng của hồi môn bên trong cái rương màu xanh ngọc kia lại đây cho bổn công chúa.”
“Là, công chúa.” Thiến Nhi lúc này đã không dám lại hỏi nhiều, nàng ta không biết vì sao công chúa thay đổi tính tình, nhưng xúc phạm nàng, người xui xẻo sẽ chỉ là bản thân.
Nàng ta cực kỳ không cam lòng cho người nâng cái rương đến.
________________
Sắp hết nghỉ tết rồi, trở lại với mỗi ngày một chương thôi~