[Xuyên Nhanh] Phương Án Hoa Thức Nghịch Tập Nam Thần

Chương 168: Công Chúa Hoà Thân VS Vương Tử Di Tộc (13)



Edit:Ochibi

Oánh Nhi kêu người, phát lương thực, quần áo, tiền tài, và hạt giống bọn họ mang đến cho nhà dân chăn nuôi.

Lúc trước, những mục dân nơi này có một nhóm người được mời đi học dệt, dạy các nàng như thế nào lợi dụng tài nguyên nơi này tốt hơn. Ấn tượng của mọi người đối với công chúa vô cùng tốt.

Bất kể ở đâu, chỉ cần có thể làm cư dân địa phương có sinh hoạt giàu có, bọn họ sẽ yêu quý, kính trọng người kia.

Cho nên, vừa thấy Từ Như Ý, một đám người sôi trào.

“Mau xem, đó là công chúa Như Ý!” Một hài tử phát hiện cô, có chút kinh hỉ.

Bọn họ dù cho chưa thấy Từ Như Ý bao giờ, cũng có thể từ thân hình, tướng mạo của cô phán đoán ra.

Những người này là lần đầu tiên nhìn thấy nữ tử cao quý, có khí chất như thế. Làn da cô trắng nõn như ngọc, dáng người tinh tế cân xứng, một đôi mắt to sáng ngời long lanh.

Hiện tại xuất hiện trước mặt bọn họ, gần gũi với dân như thế, lập tức làm những người đó vui sướng không thôi.

Từ Như Ý tiến lên hai bước, nhẹ nhàng đỡ lấy tiểu hài tử bởi vì kích động mà thiếu chút nữa té ngã.

Đứa bé kia bùn dính đầy thân, cậu hơi e lệ muốn thu hồi tay mình, sợ làm váy áo xinh đẹp của công chúa bị bẩn.

Từ Như Ý không khỏi cảm thán, hài tử nhiều giản dị.

Cô không bận tâm, thậm chí giúp cậu vỗ vỗ dơ trên người. Nhất cử động này, thành công thắng được hảo cảm một đám người.

Cách đó không xa, Ngũ Dần và Tư Đồ Phong đứng ở nơi đó.

Nhìn Từ Như Ý hoà mình cùng những mục dân, Tư Đồ Phong không khỏi si mê.

Nếu nói lúc trước, hắn nhìn thấy một hình tượng công chúa mỹ lệ cao quý. Như vậy, bây giờ hắn, đang nhìn thấy một vị thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi thiên chân, trên đầu nàng mang vòng hoa tiểu hài tử bện cho nàng, trên khuôn mặt trẻ tuổi, mang nụ cười còn sáng lạn hơn cả ánh mặt trời.

Dáng người nàng uyển chuyển nhẹ nhàng. Vạt áo nhẹ nhàng tung bay, và mỗi cái nhíu mày mỗi nụ cười trên khuôn mặt kia đều tác động đến trái tim hắn.

Ngũ Dần một bên nhìn ra tâm tư của hắn, thế hắn bất bình: “Nhị điện hạ, Tư Đồ vương tử ngoại trừ do chính thất sinh ra, không có điểm nào so được với ngài.”

Mẫu thân Tư Đồ Phong là thừa dịp phụ thân hắn một lần say rượu thành công bò lên giường. Lúc ấy Tư Đồ Ngạn vừa mới tròn một tháng, cho nên hai người chỉ kém một tuổi.

Ngũ Dần nói quả thực nói trúng tâm khảm của Tư Đồ Phong. Hắn vẫn luôn cảm thấy, Vương huynh quá mức nhân từ, bất luận là thủ đoạn hay mưu kế đều không bằng mình. Nhưng bởi vì quan hệ thân phận, hắn vẫn luôn bị áp chế.

Hắn không trả lời, Ngũ Dần lại tiếp tục châm ngòi: “Nếu bàn về công tích, cũng là nhị điện hạ kiêu dũng thiện chiến hơn. Nếu thảo nguyên này do ngài lãnh đạo, sinh hoạt những mục dân nhất định sẽ không bần cùng giống như bây giờ.”

Tư Đồ Phong nghiêng đầu, nhìn phía người bên cạnh, ánh mắt tràn ngập xem xét.

Ngũ Dần đánh bạo, tiếp tục nói: “Nhị điện hạ, thuộc hạ cảm thấy, ngài so với đại vương tử càng có khí chất vương giả hơn!”

Tư Đồ Ngạn vẫn luôn đối đãi đệ đệ này rất tốt, cũng yên tâm giao quyền lợi cho hắn. Hiện giờ, thế lực của Tư Đồ Phong, cũng không kém so với ca ca.

Tư Đồ Phong không phải chưa từng nghĩ tới đoạt quyền, nhưng trước đó, tuy rằng quyền lợi dưới ca ca, nhưng cuộc sống quá yên vui thoải mái, không có gì tranh cãi.

Hiện giờ bị Ngũ Dần cổ động, hắn lúc này mới hiểu rõ: Quyền lợi và thân phận, mới là quan trọng nhất trên đời này!

Nếu hắn là Vương tử chính thống, công chúa Như Ý còn sẽ bỏ mặc hắn sao?

Luận tướng mạo, dáng người, mưu lược, hắn không hề thua ca ca. Nhưng, bởi vì Tư Đồ Ngạn mới là người thừa kế thảo nguyên, nên công chúa Như Ý căn bản sẽ không liếc hắn nhiều một cái!

Tư Đồ Phong hít một hơi sâu.

5/2/2020

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.