[Xuyên Nhanh] Phương Án Hoa Thức Nghịch Tập Nam Thần

Chương 170: Công Chúa Hoà Thân VS Vương Tử Di Tộc (15)



Edit: Ochibi

Điều khiến Ngũ Dần tức giận, mấy tin tức này đều do công chúa cố tình để người ta nói cho hắn nghe, chính là làm hắn muốn hận rồi lại bất lực!

Ngũ Dần nghiến răng nghiến lợi. Thù này, hắn nhất định sẽ báo!

Chỉ cần Tư Đồ Phong đoạt quyền, đến lúc đó nhất định sẽ đoạt lấy nàng. Một khi vị điện hạ kia chơi chán, hắn chỉ cần lấy lòng một chút liền có thể đem người mình muốn về.

Công chúa hiện tại đắc ý thế nào, đến khi đó sẽ khiến nàng quỳ xuống xin mình tha thế đấy!

Đồng dạng không vui vẻ đương nhiên còn có Tư Đồ Phong.

Hắn tạm thời không tìm thấy cơ hội xuống tay với ca ca, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tư Đồ Ngạn âu yếm công chúa mỉm cười mê người, cầm tay nhau nhận chúc phúc của mọi người.

Nàng hôm nay đặc biệt xinh đẹp. Mặc trang phục tân nương di tộc, tóc thắt thành bím, mang trang sức hoa lệ cầu kỳ, cùng nam nhân kia đứng chung một chỗ.

Trên mặt nàng cười tràn đầy hạnh phúc, biểu tình thỏa mãn kia làm hắn liên tục siết chặt tay.

Nhanh thôi, nàng còn sẽ bị người đưa đến tân phòng Tư Đồ Ngạn bố trí, bị nam nhân kia đè dưới thân……

Tưởng tượng đến đây, tim Tư Đồ Phong chính là một trận co rút đau đớn.

Lúc này, hắn mới phát hiện, chính mình hoá ra đã thích nàng như thế!

Nhưng việc hiện tại có thể làm, chỉ là để người khác không ngừng kính rượu Tư Đồ Ngạn, chuốc hắn đêm tân hôn say bất tỉnh nhân sự!

Bi ai như vậy, làm Tư Đồ Phong nghiến răng nghiến lợi.

Thế nên, chỉ khi tìm được cơ hội giết ca ca, tất cả tài phú, quyền lợi, mỹ nhân, mới thuộc quyền sở hữu của hắn!

Bên kia, sau khi náo nhiệt, Từ Như Ý bị đưa vào tân phòng.

Bố trí nơi này rất hạnh phúc ấm áp, trên bàn đặt trái cây để cô giải khát đỡ đói. Mấy thị nữ tiến lên đỡ cô ngồi xuống, đứng bên cạnh cô nói chuyện phiếm giúp cô giải buồn.

Không bao lâu, cô nghe được âm thanh Tư Đồ Ngạn đứt quãng truyền đến.

“Cảm, cảm ơn mọi người chúc phúc, đều…… lui xuống lĩnh thưởng đi.”

Rất nhanh, Tư Đồ Ngạn xốc rèm cửa lên đi đến. Người hắn đầy mùi rượu, làm Từ Như Ý khẽ nhíu mày, nhưng mà không có biểu hiện ra ngoài.

“Công, công chúa……”

Hắn đi hơi nghiêng ngả lảo đảo, Từ Như Ý nhanh chân tiến lên đỡ hắn.

“Điện hạ.”

“Ha ha…… Ha, ha ha……” Tư Đồ Ngạn cười sảng.

Bọn họ rõ ràng đã thành phu thê, một người gọi công chúa, một người gọi điện hạ.

Tư Đồ Ngạn ngồi bên người cô, say khướt mà nhẹ nhàng kéo tay Từ Như Ý, “Đừng, đừng gọi ta là vương tử, điện hạ…… Lúc chỉ có hai chúng ta, kêu, kêu ta là Ngạn đi!”

“Vậy vương tử cũng đừng gọi ta là công chúa, gọi Như Ý là được.”

“Được. Như, Như Ý, để ta nhìn nàng……” Tư Đồ Ngạn ôn nhu nhẹ nâng mặt cô, nhìn kỹ.

Khoảng cách đối diện tầm mắt cô gần như thế, làm hắn không khỏi hô hấp cứng lại.

Khuôn mặt nhỏ nhiều tinh xảo! Hóa quá trang điểm nhẹ trên mặt, làn da trắng nõn, gương mặt hồng hào, mũi cao, còn có môi nhỏ xinh, có thể khiến người ta kinh ngạc cảm thán tạo hoá thật thần kỳ.

Nàng thoạt nhìn quá nhỏ, bất quá mười lăm, mười sáu tuổi. Ở chỗ này, đại nữ hài tử giống nàng bởi vì dãi nắng dầm mưa, làn da đều ngăm đen thô ráp, so với nàng nhìn già nua không ít.

Nàng tựa như thiếu nữ mới mười ba, mười bốn tuổi, tươi trẻ thư thế. Chồi non mới nảy mầm trên thảo nguyên còn muốn yếu đuối hơn nàng. Nháy mắt khiến cho tim hắn rung động không thôi.

“Như Ý……” Tư Đồ Ngạn nhịn không được nâng mặt cô.

Từ Như Ý đối hắn hơi hơi mỉm cười, “Thiếp đây”

Tư Đồ Ngạn bưng thùng rượu, nhìn mặt cô nhu hoà trong ánh nến.

Hắn thả giọng ôn nhu: “Như Ý, chúng ta làm, làm ly này.”

“Vâng.” Từ Như Ý học bộ dáng của hắn, uống một hơi cạn sạch.

7/2/2020

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.