Từ Như Ý tâm tư phức tạp. Cô thật không nghĩ tới một Vương tử cao cao tại thượng sẽ hạ mình rửa chân cho mình. Trong lúc nhất thời, cô cảm động không thôi.
Tư Đồ Ngạn cẩn thận rửa sạch sẽ cho cô, sau đó dùng khăn lông lau khô, nhẹ nhàng đặt trên giường.
Hắn đi sang bên ngồi cạnh cô, thâm tình nhìn đôi mắt cô.
"Như Ý......"
Từ Như Ý biết tâm tư của hắn. Cô thả lỏng thân thể, cười: "Ngạn."
Tư Đồ Ngạn rất thích cô gọi mình như thế. Giật mình, hắn nhịn không được ôm lấy cô, môi hôn gương mặt cô.
Lúc này, tiếng đập cửa liên tục vang lên, bên ngoài có người nôn nóng kêu.
"Vương tử điện hạ, Vương tử điện hạ!"
Tư Đồ Ngạn có chút không vui, nhìn đến thê tử trước mặt quần áo hỗn độn. Hắn đi ra ngoài, đóng cửa lại mới nhẹ giọng hỏi: "Chuyện gì?"
"Tư Đồ vương tử, tộc Xích Nhĩ lại đánh tới!"
Tư Đồ Ngạn vừa nhíu mày. Tộc Xích Nhĩ đã đến biên cảnh của bọn họ, hai tộc vẫn luôn không hợp nhau, không ngờ lại đánh đến đây vào hôm sau ngày tân hôn của hắn.
"Kêu dũng sĩ của chúng ta, để cho bọn họ thấy chúng ta lợi hại thế nào!" Tư Đồ Ngạn phân phó.
Hắn một lần nữa vào trong phòng, đến gần cô, nhìn khuôn mặt tiếu lệ đỏ bừng, Tư Đồ Ngạn nhịn không được chạm vào. Ôn nhu nói: "Như Ý, ta phải rời khỏi nàng một thời gian, nàng phải tự chăm sóc bản thân thật tốt."
"Có chuyện gì xảy ra sao?"
"Tộc Xích Nhĩ xâm chiếm, ta cần phải dẫn dắt tộc nhân của mình, bảo vệ lãnh thổ của chúng ta!"
"Thiếp ủng hộ chàng. Ngạn, thiếp muốn đi cùng chàng, được không?"
Tư Đồ Ngạn ngẩn người. Đánh giặc là chuyện nam nhân, chứ đừng nói nàng là công chúa nũng nịu.
"Nghe lời, ta sẽ bình an trở về."
"Nhưng mà thiếp không yên tâm!" Từ Như Ý rất kiên trì.
Tộc Xích Nhĩ sớm không tới muộn không tới, nhất định là có âm mưu. Cô ít nhiều có thể đoán được.
Tư Đồ Ngạn mới có cảm giác với cô, cũng luyến tiếc cùng cô tách ra. Nhưng nơi nguy hiểm như vậy, sao có thể mạo hiểm đưa cô đi?
Nhìn cô quan tâm mình như vậy, trong lòng không khỏi vui sướng. "Chiến trường là nơi của nam nhân. Như Ý, ta cam đoan với nàng, nhất định bình an trở về."
Từ Như Ý gắt gao kéo tay hắn, "Được rồi. Thiếp đây muốn đưa chàng đi."
"Ừ." Tư Đồ Ngạn gật đầu.
【 Hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm của nam chủ +5, độ hảo cảm đối với ký chủ hiện tại là 60, độ hảo cảm đối với nữ phụ Thiến Nhi là 25. Ký chủ làm không tồi nha! 】
Tư Đồ Ngạn cáo biệt với cô, bắt đầu chỉnh đốn quân vụ.
Hắn vừa đến trong quân, liền có một nữ tử ăn mặc bại lộ vọt ra, quỳ trước mặt hắn.
Tư Đồ Ngạn lúc này mới nhớ tới, từng nghe tới tin đồn, thị nữ bên người Từ Như Ý mất tích, hoá ra là đưa đến nơi này.
"Ngươi muốn bổn vương tử cứu ngươi thế nào?" Nhìn Thiến Nhi trước mặt tiều tụy, hắn nhàn nhạt mở miệng.
Tuy rằng không biết nội tình, nhưng mà hiện tại Từ Như Ý đã vào tâm hắn, nàng xử phạt một đứa thị nữ mà thôi, cũng không có gì ảnh hưởng đến hắn.
Thiến Nhi cho rằng mình có thể được cứu, nàng ta nước mắt liên miên, thoạt nhìn rất khiến người rũ lòng thương.
"Vương tử điện hạ, Thiến Nhi oan uổng!"
"Xảy ra chuyện gì?" Tư Đồ Ngạn nhìn nữ nhân dưới chân. Chỉ bình tĩnh hỏi, cũng không kêu nàng ta đứng dậy.
Thiến Nhi lau nước mắt, thêm mắm thêm muối nói hết một lần chuyện Từ Như Ý không ưa nhìn nàng ta, bảo nàng ta cầm trang sức đi bán, xoay người liền vu oan nàng ta ăn cắp.
Tư Đồ Ngạn tuy rằng chỉ tiếp xúc với Từ Như Ý trong thời gian ngắn, nhưng cũng nhìn ra được, Vương phi của hắn, tuyệt không phải như lời thị nữ này nói.
"Chuyện này, bổn vương tử sẽ hỏi Vương phi rõ ràng, đến lúc đó trả lại cho ngươi một cái công đạo." Tư Đồ Ngạn nói.