Cô mới tắm xong đã đến đây ngay, tóc còn chưa buộc. Lúc này, trên trán tự nhiên rũ xuống tóc đẹp lung lay trong trong gió nhẹ, làm Tư Đồ Phong bên kia nhìn đến si mê.
Hắn nhịn không được tiến lên vài bước, đi đến bên cạnh cô.
“Công chúa……”
“Ngại quá, nhị điện hạ, ta phải đi về.” Từ Như Ý khách khí xa cách kéo ra khoảng cách với hắn.
Tư Đồ Phong siết chặt nắm tay, hắn miễn cưỡng cười cười: “Công chúa đang lo lắng cho Vương huynh?”
“Đó là hiển nhiên.”
Tư Đồ Phong nhìn cô dung nhan tuyệt thế, thần sắc thanh lãnh kia làm tim hắn đập thình thịch.
Chỉ cần giết ca ca, vị công chúa này sẽ thuộc về mình!
Ở chỗ này, nếu nam nhân tử vong, huynh đệ hắn có thể tiếp quản mọi thứ lúc hắn sinh thời. Bao gồm tài sản, thê nhi. Đến lúc đó, công chúa liền thuận lý thành chương là người của hắn!
Từ Như Ý dường như nhìn thấu tâm tư của hắn. Cô hơi mỉm cười, “Nếu điện hạ xảy ra chuyện……”
Tư Đồ Phong bị nụ cười của cô mê hoặc, si ngốc nhìn cô.
Từ Như Ý ánh mắt xa xưa, khóe môi mang theo cười nhạt, ôn thanh nói: “Nếu điện hạ xảy ra chuyện, ta liền đi cùng điện hạ.”
Nói xong, Từ Như Ý kiên quyết rời đi.
Lời nói cô là vân đạm phong khinh như vậy, lại làm Tư Đồ Phong chấn động thật sâu. Hắn hô hấp đình trệ, không thể tưởng tượng nhìn nữ tử tuyệt mỹ từng chút cách xa chính mình.
Nàng thế nhưng, khăng khăng một mực với ca ca như vậy!
Tư Đồ Phong rất tức giận, vì cái gì nàng không thấy mình tốt? Hắn điểm nào không bằng ca ca?
Ngũ Dần nghe được bọn họ đối thoại, sợ Tư Đồ Phong nửa đường thay đổi chủ ý. Nhìn Từ Như Ý vừa đi, hắn lập tức tiến lên.
“Nhị điện hạ! Công chúa chỉ là chưa thấy ngài tốt thế nào! Nàng hiện tại chỉ có mỗi đại Vương tử, còn chưa hiểu đến nam nhân tốt chân chính. Đến lúc đó, ngài chỉ cần chứng minh cho nàng, thực lực ngài tuyệt không dưới đại Vương tử, nàng liền sẽ khăng khăng một mực với ngài!”
Tư Đồ Phong nửa tin nửa ngờ, Ngũ Dần rèn sắt khi còn nóng. Hắn tiếp tục nói: “Một khi đại Vương tử không ở đây, công chúa thương tâm là tất nhiên. Điều này cũng chứng minh nàng trọng cảm tình. Chỉ cần ngài có thể thành công đả động nàng, về sau nàng cũng sẽ đối với ngài chân thành không đổi!”
Thời điểm Tư Đồ Phong nghe câu đó, mới có thoải mái.
Cũng đúng. Nếu Vương huynh hắn vừa chết, vị công chúa này lập tức nhào vào trong ngực mình, căn bản không đáng để hắn thích.
Ngược lại, nàng là một mảnh chân tình, đây mới đáng quý.
Nghĩ đến đây, Tư Đồ Phong càng thêm kiên định muốn giết ca ca, quyết tâm cướp lấy vương vị!
Từ Như Ý trở về trại. Đầu tiên là vào không gian, đem ra thảo dược bên trong lúc trước đã ngắt lấy phơi khô.
Cô cho người gọi Lưu thị vệ tới.
“Lưu thị vệ, bổn công chúa luôn luôn coi trọng ngươi, chắc trong lòng ngươi hiểu rõ?”
Lưu thị vệ biết, đây là công chúa có việc muốn giao cho hắn. Mọi thứ hiện tại hắn có đều là công chúa cho, lập tức tỏ thái độ.
“Công chúa có gì phân phó? Thuộc hạ muôn lần chết không chối từ!”
“Lần này hành quân, ngươi cũng đi theo. Khi đó, chặt chẽ chú ý hướng đi của nhị điện hạ, lấy bảo vệ Tư Đồ vương tử là nhiệm trên hết. Mặt khác, tìm được cơ hội thì giết chết Ngũ Dần ngay. Nhớ kỹ, vạn sự cẩn thận, một khi bị phát hiện, ngươi cũng không cần trở lại nữa!”
“Nhưng, Tư Đồ vương tử đã giao cho thuộc hạ, muốn thủ vệ bên người ngài một tấc cũng không rời.”
“Ta sẽ bảo vệ tốt bản thân. Lưu thị vệ, ngươi là người bổn công chúa tín nhiệm nhất, nhiệm vụ này, chỉ có thể giao cho ngươi thôi.”
Lưu thị vệ ít nhiều có chút động lòng, hắn ôm quyền, “Thuộc hạ tuân mệnh!”
“Được, những loại dược này ngươi mang theo, đến lúc đó giao cho quân y.” Tác chiến đánh giặc nhất định sẽ có tử thương, những dược đó trân quý hơn bình thường, hy vọng có thể giảm bớt dũng sĩ bổn tộc thương vong.