Tư Đồ Phong hoàn toàn nổi giận: “Hắn hiện tại có trọng đại hiềm nghi, tuyệt không có thể tiếp xúc với người bên ngoài!”
“Ta đây cũng có trọng đại hiềm nghi, yêu cầu bắt giữ cùng hắn!”
Tư Đồ Phong nhìn cô, tức giận đến nỗi trên ngực hạ phập phồng. Hắn dường như muốn cắn một miếng ngon lành, “Được thôi, nhưng cũng không thể nhốt cùng hắn!”
“Tư Đồ Phong, rốt cuộc ai là gian tế, trong lòng ngươi và ta đều rõ ràng!” Từ Như Ý quyết định cùng hắn hoàn toàn xé rách da mặt, cô nhìn chằm chằm đôi mắt hắn.
Tư Đồ Phong thần sắc phức tạp, “Công chúa, nàng thật sự không nhìn ra ta tốt thế nào sao? Ta cũng có thể trở thành vua toàn bộ thảo nguyên. Trở thành Vương tử điện hạ mọi người kính yêu.”
Hắn hoãn khẩu khí, phóng giọng ôn nhu, “Ta có thể thay thế hắn. Công chúa, tin tưởng ta, ta sẽ đối đãi với nàng tốt hơn hắn. Ta nhất định yêu nàng hơn so với Vương huynh. Lúc này đây, chúng ta không chỉ có đuổi tộc Xích Nhĩ đi, còn phải hoàn toàn đánh bại bọn họ. Vương huynh của ta không có khí phách như vậy, thứ hắn muốn chỉ là bảo vệ một phương lãnh thổ! Chỉ có ta, ta muốn trở thành vua một mảnh thảo nguyên này. Đến lúc đó, công chúa, nàng chính là nữ nhân tôn quý nhất nơi này, tất cả mọi người sẽ ngước nhìn nàng. Nàng cũng là kiêu ngạo của ta……”
Từ Như Ý lắc đầu, “Ngươi chưa hiểu được.”
Thứ cô muốn trước nay không phải địa vị tôn quý nhất gì cả. Cô giống Tư Đồ Ngạn, chỉ hy vọng mảnh đất mình lãnh đạo, con dân có thể an cư lạc nghiệp, hy vọng bọn họ giàu có hạnh phúc.
Tư Đồ Phong nhìn vẻ mặt cô thất vọng, hắn rốt cuộc nhịn không được, tiến lên bắt lấy tay cô.
Trong lòng bàn tay to rộng của hắn, tay kia nho nhỏ mềm mại sờ lên cảm giác tuyệt như vậy, làm hắn luyến tiếc buông ra.
Tư Đồ Phong vội vàng nói: “Đó là bởi vì Vương huynh không cho nàng được tôn quý như vậy, Tư Đồ Phong ta lại có thể cho nàng!”
“Buông tay!”
“Không bỏ. Công chúa, ta thích nàng…… Không, ta yêu nàng! Ta yêu nàng hơn cả sinh mệnh của bản thân! Vương huynh nhanh thôi sẽ bị xử quyết, đến lúc đó nàng chính là của ta!”
“Nằm mơ!”
“Công chúa, ta tin tưởng nàng có thể nhìn thấy ta tốt! Ta sẽ không kém so với hắn!”
“Trong lòng ta, ngươi vĩnh viễn kém hắn!”
“Không. Nàng còn chưa hiểu biết nam nhân tốt là thế nào. Nàng cùng hắn chỉ làm phu thê một ngày. Công chúa, hãy tin tưởng ta, ta sẽ không làm nàng thất vọng. Ta sẽ xuất sắc hơn so với hắn!”
Từ Như Ý nhìn hắn cực đoan như thế, giảng thêm nhiều đạo lý cũng vô dụng, chỉ có thể liều mạng giãy giụa.
Nhưng mà, Tư Đồ Phong cao hơn cô rất nhiều, sức lực to lớn, làm Từ Như Ý căn bản không có biện pháp thoát khỏi hắn.
“Nham hộ vệ!” Cô kêu to.
Nham Húc anh giữ ở bên ngoài vừa nghe đến, lập tức cái gì cũng không rảnh lo. Trực tiếp đánh gục những người ý đồ ngăn hắn lại.
“Vương phi!” Hắn vọt vào tới, nhìn thấy Tư Đồ Phong bắt lấy cổ tay Từ Như Ý, tức khắc phẫn nộ rồi.
Tư Đồ Phong bình ổn cảm xúc kích động của mình, buông tay cô ra, nhàn nhạt mở miệng: “Bổn vương tử chỉ là quan tâm công chúa mà thôi.”
Từ Như Ý đi đến bên người Nham Húc, “Ta không cần quan tâm. Ta chỉ muốn nhìn thấy trượng phu của mình!”
Nham Húc cũng mở miệng: “Vương tử ở nơi nào?”
Nếu không cho thấy, bọn họ cũng chỉ có thể xông vào. Chẳng sợ chết, hắn cũng cần phải để Vương phi nhìn thấy Vương tử bình an.
Theo Nham Húc mà đến, còn có mấy thủ vệ, đoàn người cầm trường mâu, bao quanh bọn họ.
Nham Húc kéo Từ Như Ý, bảo hộ ở sau người.
Hai bên tức khắc giương cung bạt kiếm, không khí lập tức khẩn trương lên, ai cũng không chịu thoái nhượng một bước.
Tư Đồ Phong siết chặt nắm tay. Tại sao, một người hai người đều muốn đối nghịch hắn? Hắn chất vấn nói: “Nham hộ vệ, ngươi cũng muốn tạo phản?”