Dường như trong mắt bọn họ, cô đã biến thành búp bê sứ, không cẩn thận sẽ bị quăng vỡ. Bất quá, được cẩn thận che chở như vậy trong lòng cũng rất ấm áp.
Hai người ra ngoài, tay trong tay đi tới.
Trời lúc này đã vào thu, trong núi vô cùng lạnh lẽo. Tư Đồ Ngạn vội vàng cởi áo ngoài của mình khoác lên người cô.
Chẳng qua, hắn quá cao lớn, áo choàng kia ở trên người cô nhìn thế nào cũng rất buồn cười.
Tư Đồ Ngạn không khỏi cười ra tiếng: “Như Ý, nàng bây giờ giống như trẻ con trộm mặc đồ người lớn vậy!”
“Đáng ghét. Ai kêu chàng lớn lên cao làm gì.” Từ Như Ý cầm chỗ vạt áo giơ giơ lên phía trước.
Tư Đồ Ngạn giúp cô kết phía dưới lại, như vậy mới thích hợp, nhìn cô cả người bị bao bọc lấy, có vẻ càng thêm xinh xắn lanh lợi.
Từ Như Ý cầm lại lòng bàn tay to rộng của hắn, “Thiếp cũng vậy. Ngạn, có thể gả cho chàng, là chuyện hạnh phúc nhất đời Như Ý. Cảm ơn chàng cho ta có được một tiểu sinh mệnh.”
“Chúng ta không cần cảm ơn mãi đâu. Qua bên kia đi một chút đi.” Từ Như Ý cười.
Cô kéo tay hắn, ngắm phong cảnh.
Không khí thật tươi mát, hương thơm trái cây chín hoà hợp nhau. Bên bờ sông nhỏ, mọc đầy cỏ lau tươi tốt, từng cây từng cây, nhẹ nhàng vũ động trong gió.
Trên mặt nước sóng ánh sáng chồng chéo nhau, thỉnh thoảng vụt ra một hai đầu cá, rồi bỗng nhiên lập tức không thấy.
Bọn họ chỉ lẳng lặng ngắm phong cảnh, thường thường giao lưu vài câu.
Tư Đồ Ngạn cảm thán, hoá ra hạnh phúc đơn giản đến thế: Cùng người mình yêu nhất, thưởng thức cảnh đẹp nhất. Như vậy, đã có thể làm hắn thỏa mãn.
Hắn quay đầu lại, đúng lúc Từ Như Ý cũng quay đầu nhìn mình.
Nhìn con ngươi thanh triệt của cô chuyển động rực rỡ lung linh, tim hắn dường như đập lệch một nhịp.
“Như Ý……”
Tư Đồ Ngạn nhịn không được duỗi tay, nâng cằm cô, nhẹ nhàng in lên một nụ hôn.
Từ Như Ý ôm hắn, nhón mũi chân đáp lại.
Tà hoả dưới đáy lòng Tư Đồ Ngạn lại lần nữa bừng lên, hắn vội vàng kéo cô ra.
“Thật muốn hiện tại lôi tên tiểu tử thúi kia ra ngay mà!” Hắn rất là ghen ghét mà nói, trong miệng còn chưa đã thèm.
Nếu không phải nàng mang thai, đoán chừng hiện tại hắn cũng đã ôm nàng trở về, hung hăng khi dễ một phen rồi.
“Nếu là cô nương thì sao? Chàng cũng muốn đánh?” Từ Như Ý cau mày.
Ừ, cô dường như đã có cảm xúc làm mẹ, bắt đầu bao che cho con.
Tư Đồ Ngạn càng thêm ghen, “Cô nương…… Cô nương…… Nó nhất định là tiểu tử!”
“Trọng nam khinh nữ!”
“……” Tư Đồ Ngạn nhụt chí, “Như Ý, nàng sao có thể oan uổng ta như vậy!”
“Ha ha……” Từ Như Ý tâm tình rất tốt, vui vẻ nở nụ cười.
Tư Đồ Ngạn phát hiện, tiểu thê tử của hắn sau khi biết được mình mang thai, hình như bắt đầu có nhiều loại biểu tình hơn.
Những biểu tình hắn chưa từng nhìn thấy, đáng yêu hay thay đổi, vẫn là công chúa đoan trang hắn nhận định lúc ban đầu sao? Vẫn là người hắn cho rằng bị thụ giáo hạn chế trong hoàng thất sao?
Không, nàng đáng yêu như thế. Vương phi của hắn, chỉ là một thiếu nữ xinh đẹp mười sáu tuổi mà thôi.
Nàng vốn nên như thế. Giống với những nữ hài khác ở độ tuổi này, ngây thơ hồn nhiên, vô ưu vô lự.