“Điện hạ, thai nhi của Vương phi…… Giữ không nổi ạ.”
Tư Đồ Ngạn sớm đã đau đến chết lặng, hắn chỉ nói: “Vô luận như thế nào, cũng phải cứu Vương phi trở về!”
“Thuộc hạ sẽ tận lực……”
“Không phải tận lực!” Tư Đồ Ngạn thô bạo, lần đầu tiên hắn mất bình tĩnh đến như vậy, “Là cần phải cứu nàng trở về!”
Tư Đồ Ngạn thống khổ nhắm mắt. Dược Như Ý mang đến đã dùng hết vì cứu người khác, vậy mà cũng không để lại cho mình một chút nào!
“Vâng, thưa điện hạ. Có truyền thuyết kể rằng trên núi phía bắc thảo nguyên có suối nước nóng, bên cạnh có sinh trưởng một loại thảo dược gọi là Mật Liên Thảo, có thể làm người khởi tử hồi sinh……”
“Bây giờ ta đi tìm ngay!” Tư Đồ Ngạn lập tức đứng lên.
“Điện hạ…… Thật ra đó chỉ là truyền thuyết……”
“Không, nhất định là thật. Như Ý tốt như vậy, trời cao sao có thể mang nàng đi? Để ta thu thập hành lý, lập tức xuất phát!” Tư Đồ Ngạn hạ quyết tâm.
Đừng nói là đỉnh cao nhất của thảo nguyên, lên núi đao xuống biển lửa, hắn vẫn sẽ đi!
Dù ở nơi rất xa, đường xá hiểm nguy, hắn cũng không hề sợ!
Chuẩn bị xuất phát, Tư Đồ Ngạn lần nữa dặn dò trước khi hắn trở về, phải chăm sóc Vương phi cho tốt. Cuối cùng nhìn thoáng qua người nằm ở nơi đó, mới lưu luyến lên đường.
Hắn cưỡi ngựa chạy về phương bắc. Đang là trời đông giá rét, tuyết lớn bay tán loạn, một mảnh trắng xoá. Trong lòng hắn chỉ có một tín niệm: Muốn tìm bằng được dược cứu nàng!
Cuối cùng, trải qua hơn nửa tháng bôn ba, Tư Đồ Ngạn đã thấy được hơi suối nước nóng..
Nhưng mà, loại cỏ này chỉ từng được ghi lại trong sách cổ y thư, không có nhiều người thấy bao giờ.
Đường kính suối nước nóng chừng trăm mét, hắn cần phải tìm kiếm loại thảo dược có khả năng căn bản không tồn tại từng tấc từng tấc trên thổ địa trăm mét bên cạnh.
Tư Đồ Ngạn cũng không hề nhụt chí, dường như nửa thân mình hắn dán mặt đất, không buông tha một cây cỏ nhỏ hình dáng tương tự nào.
Công trình to lớn như thế, làm hắn mất ba ngày ba đêm mới hoàn thành chưa đến một phần mười, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Mật Liên Thảo!
Toàn thân hắn đều bị bùn đất ướt đẫm, khí lạnh xâm nhập trong cơ thể, khiến hắn lạnh đến chết lặng. Hắn dường như không ăn không uống, mắt cũng rất ít chớp.
“Là đây sao?” Giọng hắn run rẩy khàn khàn vui sướng.
Ngày thứ năm hắn không ngủ không nghỉ, rốt cuộc cũng nhìn thấy cây thảo dược giống y như đúc trong ảnh, Tư Đồ Ngạn gần như muốn kích động đến khóc ra.
Thật cẩn thận bỏ vào trong túi, Tư Đồ Ngạn đứng dậy. Nhưng mới vừa đứng lên, trước mắt đều biến thành màu đen.
Môi khô khốc nhắc nhở hắn, vì mau chóng tìm được thảo dược, hắn dường như rất ít uống nước!
Vừa mệt vừa đói tập kích hắn. Nhưng hắn dựa vào ý chí kiên cường chịu đựng.
Hắn chỉ tắm ở suối nước nóng một lát, thay quần áo rồi một lần nữa xuất phát.
Tuy nhiên trên đường trở về, bởi vì con ngựa luôn không được nghỉ ngơi nên nó mệt ngã vào trên đường, không bao giờ nguyện ý đi tiếp. Bất kể hắn quất nó như thế nào, con ngựa vẫn thờ ơ.
Tư Đồ Ngạn không có cách, đành phải bỏ ngựa một đường chạy như bay về. Chậm trễ một khắc ở trên đường, Như Ý sẽ càng gặp nguy hiểm!
Đường xá xa xôi, hơn nữa đường núi khó đi, không bao lâu, đôi đế giày của hắn đã bị mòn.
Dù vậy hắn cũng không dừng lại, xé quần áo xuống bao bọc chân lại tiếp tục chạy.
Nhưng mà, dù sao hắn cũng là máu là thịt, sau đó không lâu, chân bị sung huyết sưng to, mỗi một bước đi đều giống hành tẩu trên đao nhọn.
Đôi chân hắn sưng mài ra máu, khiến máu liên tục chảy ra.
Đau đớn cũng không thể ngăn hắn bước đi. Cuối cùng, hai chân hắn đã không thể đứng thẳng, chỉ có thể nằm rạp trên mặt đất tiến về phía trước.
Xiêm y trước ngực hắn toàn bộ bị phá nát, những cục đá nhỏ vụn đã ghim thật sâu vào ngực rộng lớn, nhưng hắn không hề bận tâm.