[Xuyên Nhanh] Phương Án Hoa Thức Nghịch Tập Nam Thần

Chương 209: Phiên Ngoại Về Tư Đồ Phong (3)



Edit: Ochibi

Có tiếng nước tràn khỏi thau tắm.

“Còn không qua?” Tư Đồ Phong bên kia không kiên nhẫn chờ.

Lam Huyễn ngẩn người: “Dạ?”

“Chà lưng cho bổn vương tử!” Hắn tức giận nói.

“Chỉ, chỉ chà lưng thôi sao?”

Tư Đồ Phong quay đầu lại, liếc mắt đánh giá nàng từ trên xuống dưới, trong giọng nói nồng nặc khinh thường, “Chẳng lẽ ngươi cho rằng, chỉ bằng tư sắc hiện tại của ngươi, mà có thể làm bổn vương tử có ý tưởng gì đối với ngươi?”

Đỏ ửng trên măt Lam Huyễn vừa mới biến mất lần nữa bò lên. Nàng lặng lẽ cúi đầu nhìn nhìn trước ngực mình.

Hừ, đừng xem thường nàng! Nàng chỉ mới 13 tuổi mà thôi! Qua hai năm nữa, nàng bảo đảm sẽ làm hắn huyết! Mạch! Phun! Trào!

Cẩn thận cầm khăn lông, Lam Huyễn ra sức giúp hắn lau.

Tư Đồ Phong lẳng lặng đưa lưng về phía nàng, để suy nghĩ bản thân lang thang.

Công chúa thế nào rồi? Nàng có hận hắn không? Tuy rằng không phải hắn làm, nhưng cũng bởi vì hắn mới thành như vậy……

Cảm xúc khổ sở lập tức ập đến lần nữa, ngay cả Lam Huyễn phía sau cũng cảm nhận được.

Nam nhân cường tráng như vậy, cũng sẽ có tâm sự sao? Là ai, làm hắn bi thương như thế?

Lam Huyễn có chút kích động. Có lẽ, đây là nhược điểm của hắn!

“Điện hạ, ngài suy nghĩ cái gì vậy?”

“……” Không ai trả lời nàng.

“Điện hạ có người mình thích phải không?” Lam Huyễn lớn mật suy đoán.

Tư Đồ Phong đột nhiên chuyển mình, nhìn thẳng hai mắt nàng.

Lam Huyễn bị hắn nhìn chằm chằm, sợ tới mức lại muốn lùi bước. Nhưng lúc này đây, nàng cảm giác mình đoán đúng rồi.

“Cô nương nhà ai có thể được điện hạ ưu ái, thật là đời trước đã tu luyện phúc khí……”

“Câm miệng!” Tư Đồ Phong đột nhiên xoay người. Nắm cổ mảnh khảnh của nàng, hung ác nói, “Ngươi không được phép nói như vậy!”

“Khụ khụ……” Lam Huyễn giãy giụa, gần như muốn hít thở không thông, “Tha, tha mạng……”

Tư Đồ Phong nhận ra mình hơi mất khống chế, hắn buông tay. Đột nhiên đứng lên, nước tràn ra đầy đất.

“Cút đi!” Hắn táo bạo gào thét.

“Vâng ạ.” Lam Huyễn thiếu chút nữa bị hắn giết chết, còn kinh hồn chưa ổn định.

Nàng nghiêng ngả lảo đảo chạy ra, mới khỏi ra trại thì toàn thân đều vô lực tê liệt mà ngã xuống mặt đất.

Người nam nhân này thì ra đáng sợ đến thế! Ngay cả khí thế cũng đủ để nàng khiếp đảm! Lúc trước hắn, cũng không thực sự tức giận, cho nên mới có tâm tư chơi đùa cùng mình!

Cả người nàng đều xụi lơ ngã xuống nơi đó, đôi tay nâng mặt, nước mắt tức khắc rơi như mưa!

Hắn cường đại như vậy, còn báo thù thế nào đây? Cho dù có người chỉ dạy, dù có thời mười năm, nàng cũng không thắng được?

Lam Huyễn nháy mắt tuyệt vọng!

Nhưng mà nàng không cam lòng! Chẳng lẽ cứ như vậy chết đi sao? Nàng đã nói với các tỷ tỷ, phải báo thù cho các nàng!

Không, nàng không thể thua!

Lam Huyễn lau khô nước mắt, một lần nữa đứng lên.

Ai nói nàng nhất định phải dùng võ lực? Luận mưu trí cùng dũng khí, nàng vẫn luôn không thua bất luận kẻ nào!

Điều chỉnh tâm tình xong, Lam Huyễn đi thay quần áo trước.

Bắt gặp ánh mắt bọn thị vệ, nàng cắn răng, nhẫn nhục chịu đựng mặc cho bọn hắn đánh giá quần áo rách nát của mình.

Đại khái, mọi người nghĩ nàng đã bị làm bẩn rồi? Là đối tượng chơi đùa của nam nhân kia?

Nàng kỳ thật rất vô lực, tuy rằng hiện tại không bị hắn chiếm đoạt, nhưng đoán chừng ngày này sớm hay muộn cũng sẽ đến.

Hiện tại nàng, xác thật vẫn chưa phát dục xong, căn bản dẫn không dậy nổi hứng thú của nam nhân. Nhiều nhất hai năm nữa, nàng sẽ trưởng thành thành nữ nhân chân chính……

Lúc Lam Huyễn trở về, đã thay xong quần áo. Nàng mặc không lên tiếng lau dọn vệt nước đầy đất. Dọn dẹo đồ vật nghiêng lệch.

Tư Đồ Phong nhìn đến động tác nàng, đôi mắt híp lại.

Có vẻ như, hắn xem thường nàng. Hắn thật ra muốn nhìn, nàng có thể nhẫn tới khi nào.

“Đi quét dọn hết lều trại đi.”

“Giặt hết quần áo của tướng sĩ.”

“Đồ vật bên kia bổn vương tử nhìn chướng mắt, mau ném hết đi. Không được gọi người hỗ trợ!”

“……”

Lam Huyễn làm xong tất cả, đã là sáng sớm hôm sau.

“Bữa sáng của bổn vương tử đâu?” Tư Đồ Phong nhìn nàng cười.

Trong một đêm, tiểu thiếu nữ kiều nộn này đã bị hắn tra tấn đến nỗi vành mắt biến thành màu đen, mệt mỏi bất kham.

“Huyễn Nhi lập tức đi ngay” Lam Huyễn hữu khí vô lực nói.

“Nhanh một chút, lát nữa ngươi còn phải lau chuồng ngựa!” Tư Đồ Phong lại nói.

Lam Huyễn cắn răng, “Vâng.”

Nhưng, nàng vừa mới ra khỏi cửa, trước mắt biến thành màu đen, một đầu ngã quỵ trên mặt đất.

“Người đâu, mang nàng ta đi ra ngoài.” Tư Đồ Phong không bận tâm nói.

Hắn đi đến sân luyện tập, nhìn các tướng sĩ chỉnh tề, một đám tinh thần phấn chấn đứng ở nơi đó, nháy mắt trong lòng tốt không ít.

“Điện hạ, Lam tiểu thư thân thể quá yếu, đêm qua lại nhiễm phong hàn. Hiện tại lại sốt cao, làm sao bây giờ ạ?” Có người tới báo.

Nữ nhân này chính là phiền phức như vậy! Quả thực yếu đuối mong manh! Cùng công chúa của hắn hoàn toàn không thể đánh đồng!

Tư Đồ Phong mở miệng, cuối cùng vẫn là sửa lại khẩu, “Trị cho nàng ta trước, nếu chết thì cứ ném đi.”

“Vâng.”

Hắn đột nhiên có chút phiền lòng. Chính mình rốt cuộc đang làm gì đây?

Một đứa tiểu hài tử mà thôi, đi tra tấn nàng ta đến vậy sao? Hắn khi nào trở nên ác thú như thế?

Nam nhân mạnh, không phải nên thành anh hùng ở chiến trường sao? Không phải khi đối mặt với địch nhân, nên phấn đấu quên mình sao?

Từ khi nào, hắn, một đại nam nhân lấy khi dễ nữ hài tử làm vui?

Hắn vì sao muốn như vậy! Bản thân không chiếm được công chúa, lại phát tiết với nữ nhân không liên quan, như vậy thật sự tốt sao?

Tư Đồ Phong nhíu mày.

“Điện hạ, ngài làm sao vậy?”

“Không có việc gì. Mọi người tiếp tục tập luyện đi.” Tư Đồ Phong lắc đầu, theo sau lại nói, “Đem nàng ta đi, đưa tới nơi cách xa bổn vương tử nhất. Trong vòng mười năm, không được để nàng ta tiếp cận bổn vương tử nửa bước! Nhưng phải nhớ kỹ: Không được để nàng ta rời đi, trừ phi nàng ta chết!”

Đồ vật thuộc về hắn, chỉ có hắn được quyền không cần. Dù vĩnh viễn không dùng được, kia cũng là của hắn. Vứt hay không vứt, do hắn định đoạt!

“Vâng ạ, thuộc hạ đã rõ.” Thị vệ trả lời.

“Từ từ.” Tư Đồ Phong gọi hắn lại, “Về sau ngươi phụ trách chỉ giáo nàng ta công phu.”

Hắn là nam nhân giữ lời hứa, mặc kệ người tên Lam Huyễn kia kết quả cuối cùng như thế nào, hắn ít nhất muốn thực hiện lời hứa của mình.

“…… Vâng.” Thị vệ kia tuy không quá hiểu, nhưng nhị điện hạ phân phó thì sẽ làm theo.

Tư Đồ Phong bỏ qua tất cả, bắt đầu nghiêm túc huấn luyện quân đội của hắn. Hắn muốn trở thành bá chủ lớn nhất thảo nguyên này, để địch nhân vĩnh viễn không có biện pháp tới xâm chiếm!

Hắn nhìn về phương Tây, đó là di tộc nơi phương vị.

Nơi đó, có nữ nhân hắn yêu nhất một đời này. Tuy rằng không chiếm được, nhưng không ai có thể thay thế được địa vị của nàng trong lòng hắn!

…………

Lam Huyễn chỉ cảm thấy người nóng lên, đầu óc mơ mơ màng màng.

Nàng mớ rất nhiều mộng lộn xộn. Trong mộng, đa số đều là khuôn mặt phụ vương không quen nhìn mẫu thân nàng, cảnh tượng say rượu đánh đập mẹ con nàng.

Nam nhân kia, căn bản là không coi mẫu thân nàng là thê tử đi? Chẳng qua là công phụ phát tiết nhất thời mà thôi.

Nhưng hắn dù sao cũng là phụ thân nàng.

Thực mau, cảnh tượng trong mộng nàng biến đổi. Nơi này toàn ánh lửa, khắp nơi đều là thân ảnh tộc nhân chạy tán loạn. Các nữ nhân kêu thảm thiết, các nam nhân kêu rên, còn có tiếng khóc bọn nhỏ bất lực……

Khi nàng một giấc ngủ dậy, thấy bên người có một nam nhân đang đứng.

“Lam tiểu thư, ta là Ma Cát. Điện hạ phân phó ta đến đây, sau này phụ trách truyền thụ công phu công phu cho tiểu thư.” Hắn khách khí nói.

“Vậy sao…… Xin chào, Ma Cát.” Lam Huyễn gật đầu.

Xem ra, Tư Đồ Phong là nam nhân hết lòng tuân thủ hứa hẹn. Ít nhất chuyện hắn đáp ứng rồi, một cái cũng chưa làm trái.

Thân thể Lam Huyễn nhanh chóng khoẻ lại, nàng nỗ lực học tập tất cả những thứ hữu dụng từ Ma Cát. Kể cả không giết được Tư Đồ Phong, nàng cũng không đến mức bị động.

15/2/2020

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.