[Xuyên Nhanh] Phương Án Hoa Thức Nghịch Tập Nam Thần

Chương 210: Phiên Ngoại Về Tư Đồ Phong (4)



Edit: Ochibi

Mười năm sau

“Dương Nhi, muội lại leo cây lên rồi.” Một tiểu nam hài mười tuổi bất đắc dĩ nói.

Hắn mặc bộ áo gấm màu xanh lá, tóc buộc bằng dây bạch ngọc, con ngươi đen nhánh tựa như bầu trời đêm vô tận. Trên khuôn mặt nhỏ mang theo nét trẻ con, cặp mắt sáng ngời kia cùng phụ thân hắn giống y như đúc. Mặc cho tuổi còn nhỏ, nhưng khí chất vương giả không hề thua với phụ thân hắn.

Đó là ca ca trong cặp song sinh mà Từ Như Ý cùng Tư sinh ra —— Tư Đồ Khuyết.

Mà trên cây, là muội muội sinh trễ hơn so với hắn vài phút, Tư Đồ Dương.

Nữ hài tử này lớn lên cũng kinh người tương tự mẫu thân, cặp mắt to đen lúng liếng mang theo giảo hoạt. Trên mặt nhiều năm treo nụ cười phúc hậu và vô hại, nhưng lại là đứa vô cùng tiểu ác ma.

“Ca ca, mẫu thân nói muốn ăn chua, muội hái cho mẫu thân vài trái rồi xuống ngay.” Tư Đồ Dương vươn cánh tay nhỏ non mịn tuyết trắng như củ sen, cố gắng hướng về phía trước muốn hái quả chín trên cao nhất kia.

“Cẩn thận!” Tư Đồ Khuyết bị động tác của cô bé doạ sợ hãi. Tiến lên vài đứa đỡ được nàng.

Tư Đồ Dương như ý nguyện hái được trái, nhưng cả người cũng ngã theo.

Nàng cười, không hề lo lắng cho mình chút nào. Vì phía dưới chính là ca ca mà mình tín nhiệm nhất. Hắn nhất định sẽ bắt được mình thôi!

Nằm trong lòng ngực ca ca, Tư Đồ Dương cười rất điềm tĩnh: “Ca ca, khen ngợi muội đi…… Ai da, sao lại gõ đầu muội.”

“Còn khen ngợi? Nói bao nhiêu lần rồi! Trên cây nguy hiểm, muội không biết sao?” Tư Đồ Khuyết tức giận. Bộ dáng ông cụ non, chọc cười muội muội.

“Ha ha…… Ca ca, huynh nhất định chưa từng thấy dáng vẻ mình tức giận đi?”

“Không cho cười!” Tư Đồ Khuyết đánh gãy nàng.

Đối mặt với muội muội bướng bỉnh này, hắn muốn tức giận cũng không được. Kết quả là, bộ dáng làm bộ khẳng định cũng khá buồn cười.

Tư Đồ Dương chọn mấy quả hồng đã chín, “Ca ca, chúng ta trở về đi.”

Mẫu thân lại có tiểu bảo bảo. Không lâu nữa, nàng sẽ bắt nạt…… Ý không phải, là quan tâm đối tượng. Ngẫm lại liền cảm thấy hạnh phúc, có phải hay không ~

“Này. Muội lại ở có ý đồ xấu gì?” Tư Đồ Khuyết đã rõ muội muội này như lòng bàn tay. Nhìn biểu tình nàng liền biết lại ở đánh chủ ý lên ai.

“Làm gì có! Là huynh hư, mới nghĩ người khác hư như vậy!” Tư Đồ Dương bé nhỏ dẩu miệng.

Tư Đồ Khuyết cạn lời.

Nhìn muội muội lùn hơn mình một cái đầu, nàng buộc bím tóc tinh tế, tung tăng nhảy nhót đi tới phía trước, không khỏi hiểu ý cười.

Chẳng qua, không có cười ra tiếng, rồi nhìn nàng lại bắt đầu bướng bỉnh.

“Này, ca ca, huynh không thể nhanh lên sao? Con gấu đang đuổi theo phía sau kìa!” Tư Đồ Dương ở phía trước vui sướng thúc giục, không hề giống đang sợ hãi.

Tư Đồ khuyết cạn lời.

Còn không phải bởi vì muội ôm đi gấu con nhà người ta sao? Còn nói cái gì nhìn đáng yêu quá hai ngày sẽ trả về. Bị phát hiện rồi còn gì?

Người khác đều hố cha, riêng muội chỉ hố ca a!

“Hô hô, ca ca, xem ra nó thật sự thực để ý đứa nhỏ này!” Tư Đồ Dương một bên chạy, một bên lâm vào suy nghĩ.

“Vô nghĩa!” Tư Đồ Khuyết cắn răng. Hai người liều mạng chạy vội.

“Nó đang tức giận…… Nhìn đáng thương quá đi.”

“…… Vậy muội chạy nhanh đem gấu con trả về cho nó đi!”

“Nói vậy cũng đúng. Gấu con bảo bảo, ngươi ngoan ngoãn về nhà đi, về sau đừng bướng bỉnh chạy loạn, mẫu thân ngươi sẽ lo lắng nha!” Tư Đồ Dương lưu luyến không mà buông gấu nhỏ.

Nhìn gấu con rời đi, Tư Đồ Dương không tha mà vẫy vẫy tay nhỏ.

Nó thật sự đáng yêu ghê! Mẫu thân mà thấy nhất định sẽ rất thích! Thả chạy đáng tiếc quá. Nàng thích nhất nhìn mẫu thân cười, nếu có thể làm mẫu thân vui vẻ, dù làm cái gì Tư Đồ Dương cũng nguyện ý!

Còn gấu con, gấu mẹ rốt cuộc cũng không đuổi theo nữa, chỉ là phẫn nộ rống lên một tiếng.

Hai huynh muội mệt chết dừng lại thở hì hục.

“Ca ca.” Tư Đồ Dương đột nhiên nghiêm túc, vẻ mặt nghiêm túc hỏi, “Huynh nói xem, thủ lĩnh tộc Xích Nhĩ bên kia núi lĩnh rốt cuộc trông như thế nào?”

Nghe nói hắn là một nam nhân thần bí cường đại. Lớn lên anh tuấn cường tráng, mưu trí song toàn. Nhưng mà, lại vì một nữ nhân, đến bây giờ cũng không thành thân.

Chuyện xưa của hắn được các nữ hài tử tán dương, hắn kiêu dũng thiện chiến, bá đạo thâm tình, các nàng đều hâm mộ nữ nhân có thể được Vương tử ưu ái rốt cuộc là ai.

Chính là, chỉ cần mỗi lần vừa hỏi, phụ vương bọn họ liền trở nên trầm mặc, cũng không nói cho nàng chuyện bên kia núi. Ở trong miệng người khác, cũng không tìm ra bất kỳ tin tức gì.

“Muội không nên biết đến, cũng đừng hỏi!” Tư Đồ Khuyết trợn mắt một cái.

“Hừ, keo kiệt!” Tư Đồ Dương hừ hừ. Nàng chỉ là rất tò mò thôi!

Nàng càng muốn đi nhìn. Đừng tưởng rằng mỗi lần nàng ra ngoài chỉ là đi chơi, nàng chính là đã lặng lẽ tồn lương khô tìm hiểu lộ tuyến, đủ để nàng tới tộc Xích Nhĩ!

Hai huynh muội vô cùng cao hứng trở về nhà ( Mong làm lơ và xem nhẹ biểu tình ca ca run rẩy). Nhìn bọn chúng, trên mặt Từ Như Ý nhu hòa.

Nàng cho người lấy nước ấm, lấy khăn lông lau mặt hai huynh muội.

“Khuyết Nhi, con lại mang muội muội đi phá?”

Tư Đồ Khuyết: “……”

Hắn phải gánh tội thay sao?!

“Mẫu thân, đừng trách ca ca. Đều là con sai.” Tư Đồ Dương kể sự thật.

Nhưng càng như vậy, càng làm người cảm thấy nàng rất bớt lo, hiểu chuyện.

Tư Đồ Khuyết cũng lười giải thích. Kỳ thật trong lòng hắn rất vui gánh tội thay muội muội. Dù sao, nhìn đến nàng vui vẻ, chính là vui sướng lớn nhất của hắn.

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, đã có một cái thân ảnh nho nhỏ lặng lẽ rời giường.

Tay chân nàng nhẹ nhàng tự mình chuẩn bị tốt, mang theo một tay nải nhỏ ra cửa.

Lúc này xuân về hoa nở, dọc theo đường đi các loại hoa, bướm, đối với tiểu cô nương tuổi tác như nàng có cực đại dụ hoặc.

Nàng hát ngân nga, vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh. Nàng càng không quên lau sạch dấu vết mình để trên đường, tạo ra một con đường giả.

Bất tri bất giác, trời đã tối rồi.

Tư Đồ Dương trước nay không qua đêm bên ngoài, nhưng lá gan nàng không phải lớn. Đã từng đi theo phụ vương thám hiểm bên ngoài, cái dạng trường hợp gì chưa thấy qua?

Nàng cũng biết bên ngoài có dã thú, đã sớm chuẩn bị võng và công cụ phòng thân.

Phải biết rằng, nàng chính là nữ nhi của Tư Đồ Ngạn, vua của thảo nguyên này!

Ngày thứ ba, nàng có chút mệt mỏi. Dù sao nhỏ như vậy lần đầu tiên đơn độc ra cửa. Còn có, chắc mẫu thân bọn họ sẽ lo lắng cho nàng?

Nhưng mà, nàng để lại thư, nói muốn lang bạt một lần. Cho nên, quyết không quay đầu lại!

Tư Đồ Dương tiếp tục ở trên cây ngủ một đêm, sáng sớm hôm sau lại bắt đầu lên đường.

Nàng càng đi càng xa, đã không biết chính mình rốt cuộc đi tới nơi nào. Nơi này là rừng cây, ngoại trừ cây thì vẫn là cây, lúc này nàng, mới có cảm giác sợ hãi.

Nàng giống như, lạc đường rồi!

“Này, có ai không?” Nàng thử nhỏ giọng kêu một tiếng. Nhưng, nếu là đột nhiên vụt ra một con mãnh thú thì rất phiền toái.

“Làm sao bây giờ? Mẫu thân, mọi người tới tìm ta sao? Dương Nhi lạc đường……” Tư Đồ Dương mệt mỏi, tìm chỗ sạch sẽ, ôm lấy đầu gối vùi đầu vào.

Bất tri bất giác, nàng thế nhưng đã ngủ.

16/2/2020

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.