“Thúc thúc, bên ngoài lạnh lắm. Ta ở đây sưởi ấm sưởi ấm.” Tư Đồ Dương quay đầu. Nhìn hắn, nàng cười ngọt ngào.
Tư Đồ Phong phát hiện, chỉ cần thấy gương mặt này, bất luận mặt trái cảm xúc gì của hắn đều sẽ biến mất! Hắn hoàn toàn chống cự không được ánh mắt hồn nhiên của nàng! Càng nhớ không nổi quyết định vừa muốn đánh nàng một trận.
“…… Ai bảo ngươi chạy ra?!” Trong phòng không phải ấm áp hơn sao?
Hắn tuyệt đối không phải quan tâm nàng! Chỉ bởi vì nàng phá hỏng chuyện tốt của mình nên mới tức giận như vậy!
“Do ta muốn gần thúc thúc hơn đó!” Nàng chớp mắt, nói rất nghiêm túc.
Tư Đồ Phong thở dài. Gần hắn hơn? Tiểu ác ma này lại muốn chơi hoa chiêu gì đây?
“Ngươi tốt nhất là cút xa ra, càng xa càng tốt!”
Tư Đồ Dương lui về phía sau một bước nhỏ, nhút nhát nói: “Thúc thúc, xa như vậy, đủ chưa?”
“…… Xa một chút nữa!” Không, hắn đang nói cái gì? Cút xa một chút là cái dạng ý tứ này sao?
“Giờ thì sao?” Tư Đồ Dương lại lui về phía sau một bước nhỏ. Nhìn nhìn phía sau, dường như vừa lòng khoảng cách hai người.
“…… Không đủ xa!”
“Nhưng mà, đằng sau có lửa.” Nàng hơi ủy khuất nói.
Tư Đồ Phong nhìn chằm chằm nàng, hung tợn nói: “Ngươi tốt nhất hiện tại cút trở về ngay cho ta. Nếu không……”
“Nếu không thì sao? Thúc thúc cũng sẽ đánh mông ta sao?”
“……” Cái trán Tư Đồ Phong lại nổi gân xanh.
Chính là, tưởng tượng đến thời điểm cởi ra quần ra, lộ ra mông nhỏ trắng như tuyết, hắn thế nhưng có chút phân tâm!
“Thúc thúc, đừng đánh Thiên Ngữ được không?”
“Không được!” Tư Đồ Phong nghiến răng nhìn nàng, giống như nhẫn nại của hắn đạt tới hạn độ rồi. Hắn nhất định phải hung hăng giáo huấn hài tử không biết sống chết này một trận!
“Thúc thúc, Thiên Ngữ nói cho thúc thúc một bí mật để trao đổi, được không?”
“……” Hắn trợn mắt, nhẫn nhịn.
Ai hiếm lạ gì bí mật của một tiểu hài tử như ngươi! Hắn không có lòng hiếu kỳ nặng như vậy!
“Thúc thúc, thúc thúc lại đây.” Nàng có chút thần bí vẫy vẫy tay nhỏ.
“……” Lại là chiêu này? Hắn cắn răng, tiếp tục nhẫn.
Tư Đồ Dương chỉ ngón tay, nói rất là không hiểu, “Vì sao……”
Không được, nhịn không nổi! Hắn nổi giận đùng đùng: “Không có vì sao! Ngươi……”
Tư Đồ Dương đã đi tới, đứng ở bên người hắn duỗi tay nhỏ giữ chặt bàn tay to dày rộng của hắn.
Hắn kinh ngạc.
Trong lòng bàn tay, bàn tay kia nhỏ mềm mại kinh người! Non nớt, miên man, mang theo một chút cảm xúc trẻ con, nhỏ chỉ bằng cỡ một phần tư bàn tay của hắn!
Tư Đồ Dương đột nhiên trở nên vô cùng chân thành, nhìn lên hắn.
“Rất xin lỗi, thúc thúc…… Ta lừa thúc thúc.” Tư Đồ Dương xin lỗi, “Tên ta không phải Thiên Ngữ. Ta là nữ nhi của thủ lĩnh di tộc Tư Đồ Ngạn, ta tên Tư Đồ Dương.”
Nếu quyết định yêu hắn, nên thẳng thắn thành thật đối đãi không phải sao? Mặc kệ hắn là người tốt hay xấu, Tư Đồ Dương cũng sẽ không thay đổi ước nguyện ban đầu của mình.
“Ngươi……” Tư Đồ Phong khiếp sợ lui về sau hai bước.
Tuy rằng hắn sớm suy đoán trong lòng, nhưng khi sự thật ở trước mặt, hắn vẫn không thể tiếp thu nổi.
Nữ nhi của nàng, đã lớn như vậy!
Đúng vậy, hắn yêu nàng, nhưng lại không muốn quấy rầy cuộc sống của nàng, cũng cố ý tránh đi mọi thứ về nàng. Không có gặp qua diện mạo Tư Đồ Dương.
Chỉ là, nhìn đến tiểu nhân nhi trước mặt, hốc mắt Tư Đồ Phong thế nhưng chua xót, một loại cảm xúc không rõ lan tràn trong lòng.
Hắn nhớ nàng từng mất đi đứa bé kia, khi đó nàng cực kỳ bi thương.
Bây giờ, trời cao rốt cuộc cũng bồi thường cho nàng. Thật tốt quá……
Tư Đồ Phong ngước mặt lên, hai hàng thanh lệ chảy ngược vào hốc mắt.
Nước mắt làm tầm mắt trở nên mông lung, nhìn tiểu nhân nhi nhỏ bé trước mặt, Tư Đồ Phong chỉ cảm thấy chỗ yết hầu nghẹn đến lợi hại.
Hắn như thế nào sẽ tức giận? Sở dĩ lúc trước hắn phẫn nộ, là bởi vì hắn cho rằng mình thế nhưng còn có thể đối với một người khác bao dung vô hạn.
Hắn là hận chính mình thôi! Hắn hận tim hắn thế mà lại bao dung một người khác ở bên trong!
Hiện tại, tất cả đã có đáp án. Trên người Tư Đồ Dương có cảm giác quen thuộc, làm hắn muốn gần gũi.
Đây không chỉ là quan hệ huyết thống, quan trọng hơn, nàng là hài tử của nữ nhân hắn yêu thương!
“Thúc thúc, thúc thúc giận ta sao?” Tư Đồ Dương hỏi thật cẩn thận, “Thúc thúc, đừng khóc được không? Thật xin lỗi. Dương Nhi không nên gạt thúc thúc……”
Nam nhân cường tráng này cũng sẽ khóc sao? Vì sao nhìn hắn khóc, tim nàng sẽ đau?
Tư Đồ Dương muốn giúp hắn lau khô nước mắt. Có điều nàng quá nhỏ, nhón mũi chân cũng chỉ đủ đến trước ngực hắn.
Nỗ lực của nàng, bị Tư Đồ Phong thu hết vào đáy mắt.
Hắn nhìn ánh mắt tiểu nhân nhi nôn nóng, nhìn bộ dáng nàng không biết làm sao. Không biết thế nào, tim đột nhiên co giật một chút.
“Điện hạ!” Lam Huyễn đã tỉnh táo lại, tìm một bộ xiêm y của hắn mặc trên người, vội vàng chạy tới.
Bởi vì quần áo Tư Đồ Phong quá mức to rộng với nàng, có thể mơ hồ nhìn thấy cơ thể bên trong của nàng.
Nàng có chút bực bội, nếu không phải tại tiểu nữ hài tên Thiên Ngữ này, bọn họ đã có tiến triển đáng kể!
Nghe được giọng nàng ta, Tư Đồ Dương quay đầu lại. Khi chứng kiến bộ dáng Lam Huyễn, đôi mắt nàng hơi co rụt lại.
Gương mặt Lam Huyễn còn phiếm đỏ ửng, quần áo hỗn độn che không được bộ ngực đẫy đà no đủ của nàng ta. Trên người nàng ta có dấu vết xanh tím, vòng eo mảnh khảnh được bố y nam nhân to rộng bao lấy, thoạt nhìn phá lệ nhu nhược.
Tư Đồ Dương cắn môi, đôi mắt hơi nước tràn ngập bị thương, hai giọt lệ trong trẻo rơi xuống.
Lam Huyễn nhìn đến bộ dạng thương tâm của nàng, rốt cuộc tìm về một ít tin tưởng.
Tiểu nữ hài này xác thật khiến Tư Đồ Phong đối xử khác, nhưng hắn còn không đến mức xuống tay với tiểu hài tử đi?
Nhớ trước đây, nàng mười ba tuổi, người nam nhân này cũng đâu đặt nàng vào trong mắt!
Nhìn dáng người Tư Đồ Dương cứng nhắc gầy yếu, Lam Huyễn cười cười, tận lực làm bản thân có vẻ hòa ái dễ gần.
“Thiên Ngữ muội muội, tại sao muội lại ở chỗ này?”
“Ta……” Tư Đồ Dương đều suy sụp.
Đại tỷ tỷ này, không phải nói không thích thúc thúc sao? Vì sao còn muốn lên giường với hắn? Thế giới người lớn phức tạp như vậy sao?
Phụ mẫu nàng căn bản không phải thế!
Bọn họ yêu là yêu, không yêu thì sẽ rời xa! Sẽ không mơ hồ không rõ, ái muội không rõ như vậy!
Nàng chán ghét nàng ta!
Tư Đồ Dương tức giận chạy ra. Nàng dẫn theo góc váy, một hơi chạy trốn bay nhanh.
“Thiên Ngữ……” Lam Huyễn kêu. Cảm giác được khí thế nguy hiểm bên người, nàng nuốt nuốt nước miếng, nhìn trên mặt nam nhân trước mặt che kín băng sương.
“Điện hạ……”
“Cút!” Tư Đồ Phong thô bạo quát.
Nữ nhân không biết sống chết này, cũng dám đối với Tiểu Dương Nhi của hắn như vậy!
“Điện hạ, Huyễn Nhi đã làm sai gì sao?” Lam Huyễn tự nhận vô tội hỏi. Phá hỏng chuyện tốt của hắn, là đứa bé kia mới đúng? Vừa rồi nàng cảm thấy rằng hắn đã vận sức chờ phát động.
Lam Huyễn bị bộ dáng đáng sợ của hắn dọa, nghiêng ngả lảo đảo chạy.
Nàng không cam lòng. Mặc kệ Tư Đồ Phong không có chạm qua nàng, nhưng trong mắt mọi người, nàng đã là người của hắn, vì sao phải đối xử tàn nhẫn như vậy với nàng?