Từ Như Ý chỉ mặc mỗi nội y, cơ thể nho nhỏ cứ như vậy ghé vào trong lòng ngực trần trụi của hắn.
Cánh tay trắng mềm tựa như trẻ con, đôi vai nhỏ nhắn…… Còn có bộ ngực nhỏ đang trên dưới phập phồng lên xuống hô hấp, không ngừng dán sát vào ngực hắn.
Mà cơ thể bọn họ đan xen lẫn nhau, thân thể cô gái mềm mại tinh tế, mang đến cho hắn cảm giác tốt đẹp không có ngôn ngữ nào diễn tả được.
Mộ Hàm Phong có thể cảm nhận rõ ràng, cơ thể mềm mại kia hơi phát ra nhiệt lượng.
Vào sáng sớm thế này, thật sự dẫn dắt người phạm tội……
Mộ Hàm Phong không khỏi tăng thêm hô hấp, hắn đã cảm giác rõ ràng thân thể bản thân biến hóa, cảm giác vận sức chờ phát động kia, làm hắn muốn thuận thế đẩy đến, mạnh mẽ đè cô ở dưới thân……
Không không không, hắn suy nghĩ cái gì vậy!
Hiện tại cô tỉnh lại thấy một màn như vậy hắn phải giải thích thế nào mới đúng đây?
Ai tới nói cho hắn đi, tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trên mép giường và thảm nơi nơi là quần áo bị hắn bạo lực xé nát, hắn cùng cô rối rối rắm rắm quấn quanh bên nhau, trông vô cùng ái muội.
Mộ Hàm Phong xấu hổ. Hắn thế nhưng có thuộc tính che dấu như vậy, thật đúng là coi thường chính mình mà!
Bọn họ chẳng lẽ thật sự có quan hệ? Nhưng, vì sao hắn không hề có cảm giác gì?
Đang xuất thần, thì Từ Như Ý tỉnh lại.
“Chát” một tiếng, trên mặt Mộ Hàm Phong lập tức xuất hiện một loạt dấu ngón tay đỏ tươi.
“Như Ý…… Thật xin lỗi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu……” Hắn che mặt nóng lên.
“Không cần. Cậu chỉ là phát bệnh, chúng ta cái gì cũng không có làm.” Từ Như Ý bình tĩnh nói, kéo chăn qua bao lại người mình.
“Không có hả?” Mộ Hàm Phong bỗng dưng mất mát.
Hắn thấy Từ Như Ý đã ngồi dậy, đầu tóc đen mượt mà theo động tác cô chuyển động.
Trong lòng hơi rung động, cái loại cảm giác tim đập này, là hắn động tình với cô sao?
Nhưng mà, ngay cả chính hắn cũng không biết ngày mai ra sao, còn có thể sống đến bao giờ. Hắn có thể hứa hẹn một tương lai thế nào cho cô đây?
“Cậu đi ra ngoài đi. Bắt đầu từ ngày mai, cậu không được ở cùng phòng với bọn mình!”
“Không được! Như Ý, buổi tối cậu trói chặt tôi lại đi? Tôi đảm bảo không phát bệnh đâu! Hơn nữa, còn có cái tên kia!” Mộ Hàm Phong nhìn người đã tỉnh lại bên kia.
Lục Sơ Vân đỏ mắt, đang đứng ở cạnh cửa bị dỡ xuống, trong tay nắm điều khiển từ xa đến biến dạng.
Ôi mẹ, thật là mở rộng tầm mắt! Thì ra Zombie cũng sẽ ngủ!
Hơn nữa, trông anh ta hình như có chút không thích hợp lắm.
Ngày hôm qua đâu phải như vậy đâu! Là bởi vì không có giường nên tức giận sao?…… Đậu má, hoá ra là ghen tị!
“Sơ Vân Ca, hiểu lầm, hiểu lầm rồi!” Mộ Hàm Phong không nghĩ sẽ đánh nhau với một bán zombie vào sáng sớm đâu.
Hơn nữa, hắn cảm giác được, Lục Sơ Vân hình như có tiến hóa, dù là hơi thở hay thân thủ đều mạnh hơn không ít so với hôm qua.
Đại khái là bởi vì cơ thể lần đầu biến dị, tinh thần lực và thân thể đều hao tổn quá độ, lúc này mới xuất hiện tình huống cả đêm không tỉnh lại.
“Hai người các người đủ rồi, muốn đánh thì ra ngoài mà đánh!”
Từ Như Ý thay quần áo, lấy một chiếc kéo, ngồi trước gương bắt đầu cắt lại tóc.
Lúc trước, Mộ Hàm Phong thả ra câu nói, nói cô không đủ ôn nhu, hắn thích nữ sinh tóc dài bay bay khí chất. Thiên kim tiểu thư điêu ngoa như cô, cả đời cũng không thể coi trọng.
Từ Như Ý liền thề, nhất định phải để tóc dài đến eo, khiến hắn nhìn đến mình.
Hiện tại, cô một chút không đau lòng cắt đi mái tóc dài sóng vai giữ gìn gần ba năm. Bởi vì ở thế giới thế này, cô để quá dài ngược lại sẽ ảnh hưởng tới hành động.