Bọn họ bị tống vào tù vì tội giết người, bị mọi người phỉ nhổ. Mạt thế vừa đến, họ phát hiện bản thân có năng lực không giống bình thường, lập tức liền thành đối tượng nịnh bợ của những kẻ yếu.
Loại cảm giác này giống như nhà giàu mới nổi, nháy mắt làm dục vọng ba người tăng vọt.
Nhìn đến Từ Như Ý, ánh mắt dâm tà kia không e dè ở đánh giá trên người cô. Ngôn ngữ ô uế trong miệng cứ tới mỗi khi há mồm.
“Đại ca, lát nữa anh tới trước, sau đó rồi đến các anh em.”
“Không cần từng người, chờ đại ca xong việc, chúng ta sẽ cùng nhau……”
Người thứ ba nói còn chưa dứt lời, đầu đã bị vặn gãy, một tiếng “đông” ngã trên mặt đất.
Lục Sơ Vân tỏa ra hàn khí nhìn chằm chằm hướng bọn họ, khiến những người khác lui về phía sau vài bước, tức khắc hoảng sợ muôn dạng.
Đây chính là lão đại của bọn họ đấy! Lão đại đã có được hệ siêu nhân cấp hai, vậy lập tức đã bị hạ gục trong nháy mắt!
“Mày, tụi mày là ai?”
“Là người giết chúng mày!” Mộ Hàm Phong nghe được tiếng, đã thở hồng hộc trở về, một quyền đánh gãy đầu người thứ hai.
“Người anh em…… Đừng như vậy.” Người còn lại sợ hãi, liên tục lui về sau, “Hiện tại là mạt thế, chúng ta hẳn là nên liên thủ chống lại zombie mới đúng.”
“Nga? Nói rất có đạo lý.” Mộ Hàm Phong gật đầu.
Những người đó nhìn đến, lập tức nhẹ nhàng thở ra.
Rốt cuộc, ở thời zombie hoành hành, bọn họ mới là “người một nhà”. Hơn nữa, chẳng qua là ngôn ngữ mạo phạm cái cô gái kia, xin lỗi thôi là được.
Vì thế, hắn ta lập tức thái độ thật tốt nói: “Thực xin lỗi nha, không biết đó là cô gái thuộc về cậu…… A, cậu làm gì?”
Lời nói còn chưa nói xong, Mộ Hàm Phong đã nâng hắn lên.
“Trước tiên biến mày thành zombie, chúng ta sẽ không hề là đồng loại!”
“Không, không cần…… A……”
Mộ Hàm Phong không quan tâm hắn ta lắm, trực tiếp xách hắn ta lên, tìm được nơi có zombie ném trên mặt đất.
Zombie chỉ nhìn chằm chằm người hai mắt trên mặt đất rồi bỏ qua, liền lao vào hắn.
Mộ Hàm Phong nhíu mày. Nhìn lại, thì ra người nọ đã bị dọa đến nửa chết nửa sống, xuất khí nhiều, tiến khí thiếu*.
(*Khi một người sắp chết, thở ra nhiều không khí hơn, nhưng hút ít không khí hơn.)
Hắn tức giận, nắm lấy đầu con zombie kia, ấn nó vào người trên mặt đất.
“Con mẹ ngươi, ăn đi! Thật tình, không ai dạy ngươi không thể kén ăn sao?!”
Zombie đáng thương đành phải bẹp bẹp gặm.
Người bị cắn sống trên mặt đất, máu tươi chảy ròng, đau đớn muốn chết.
“Này, cậu…… Giết tôi…… Cầu xin cậu, đừng giày vò tôi……” Hắn ta thống khổ kêu rên nói.
Mộ Hàm Phong một chân đá bay zombie đang gặm cắn hắn ta, mặt vô biểu tình nhìn người đã hoàn toàn thay đổi, chỉ thở ra không có hít vào.
Hắn giống như còn chưa hả giận làm sao bây giờ? Lúc nghe đến ô ngôn uế ngữ của những người này, thật là phổi đều nổ tung!
Như Ý của hắn, sao lại có thể để những người này tùy ý vũ nhục!
Đặc biệt là, lúc trước hắn vẫn luôn tự trách, cảm thấy cô bị đánh lén là trách nhiệm của mình! Hắn rất sợ hãi một khắc kia liền mất đi cô!
“Ngao……” Người trên mặt đất gào rống như dã thú. Thân thể đứt ra làm hắn ta thống khổ không thôi.
Mộ Hàm Phong nghe thật sự phiền, một chân đá hắn ta ra xa vài mét. Trực tiếp đánh vào trên tường đối diện, đầu nở hoa.
Hắn sửa sang lại quần áo của mình, thở nhẹ nhõm. Lúc này mới đi trở về.
“Chúng ta về trước đi.” Từ Như Ý khoanh tay nhìn nhìn không trung.
Vừa đến chạng vạng, nhiệt độ không khí giảm mạnh, lúc này mưa cùng với bụi bậm ô nhiễm lại rơi xuống.
Mộ Hàm Phong cởi áo khoác, khoác trên người cô.
Hắn quan tâm hỏi: “Còn lạnh không?”
“Không lạnh.” Từ Như Ý hơi mỉm cười với hắn, lắc đầu.
Đại thiếu gia vốn cũng tự này, lại trở nên quan tâm người, làm trong lòng cô ấm áp.