Mộ Hàm Phong cúi đầu, nhìn hoa hồng trên đất nhiễm máu tươi của mình.
Ngay cả cơm cũng thành vấn đề mạt thế, chắc cô đã không còn cần vật như vậy?
Vì cái gì, hắn vẫn ngây thơ đến thế? Khiến bản thân chồng chất vết thương, chỉ vì muốn cô vui?
Lục Sơ Vân mới là lựa chọn tốt nhất của cô? Hắn đã mạnh, lại thâm ái cô; sẽ không chọc cô tức giận, chuyện gì cũng theo cô; không như hắn trẻ con, cũng không vì cô chọc đến phiền toái……
Toàn thân trên dưới hậu tri hậu giác đau đớn đánh úp lan tràn. Mộ Hàm Phong mới phát hiện: Trên ống quần nhè nhẹ vết máu che kín, quần áo trên người bị đánh đến rách tung toé, thịt trong lòng bàn tay một mảnh mơ hồ, mấy cây sắc nhọn thô tráng đâm thật sâu ở bên trong.
Những thứ đó, tất cả đều là vì hắn hái đóa hoa hồng này mà chịu thương……
Mộ Hàm Phong nhịn xuống chua xót trong lòng. Siết thật chặt nắm tay, dưới chân nổi gió, hắn chạy tới chỗ rừng cây nhỏ.
“Tôi mới không có thích cô ấy đâu!” Hắn nện một quyền trên cây đại thụ.
Lá rụng rào rạt rớt xuống, bay lả tả đầy đất.
“Cô ấy yêu ai với ai cũng được!” Một chân đá cây đại thụ cao lớn.
“Chờ ông đây mạnh lên rồi, có rất nhiều mỹ nữ dâng tới cửa!” Hắn tiếp tục nổi cáu đá đánh nhánh cây.
Cách đó không xa trong rừng rậm, sột sột soạt soạt thoán động một bóng hình.
Nó cảnh giác mà câu lấy vòng eo, ngửi hơi thở máu tươi và đi đến đây.
Mộ Hàm Phong không nhận ra mình rời đội, một mình ở trong rừng rậm nguy cơ tứ phía có bao nhiêu nguy hiểm.
Lúc này, hắn chỉ cảm thấy ngực lan tràn khổ sở, làm hắn muốn tìm được chỗ phát tiết.
Đột nhiên, hắn cảnh giác cảm giác được hơi thở mạnh mẽ phía sau.
Quay đầu lại, liền thấy một đôi mắt sâu thẳm, trong bóng đêm đang tới gần hắn.
Trong khoảng khắc, đã cách hắn chỉ một tấc vuông!
Mộ Hàm Phong đang lo tìm không thấy đối tượng phát tiết, đúng lúc nó tự tìm tới.
Hắn hoạt động cổ tay, trong mắt chớp động ánh sáng khát máu.
Đến đây đi, hắn đang lo không có đối thủ này!
Chờ bóng đen kia tiếp cận, hắn mới phát hiện: Hoá ra đây là một con liệp báo!
Liệp báo trong giới động vật, là quán quân tốc độ, thân thủ nhanh nhẹn mạnh mẽ, khớp xương toàn thân linh hoạt. Tứ chi cường hữu lực, khiến nó trở thành cao thủ đi săn giới động vật.
Nó hình như bị thương, chỗ lưng điểm điểm vết máu. Nhưng là, lại không ảnh hưởng tốc độ và sự nhanh nhẹn của nó.
Nó trầm thấp gào rống, làm Mộ Hàm Phong rất khẳng định: Đây là một con liệp báo cuồng bạo, đang tiếp cận zombie hóa!
Nhưng Mộ Hàm Phong chỉ cảm thấy hưng phấn, có chút cảm giác kỳ phùng địch thủ.
Hắn yên lặng không một tiếng động di chuyển chân, để phần dưới ổn định hơn.
Liệp báo công kích mãnh liệt trực tiếp, trong giây lát đã nhào tới hắn.
Giương mồm to, hàm răng sắc nhọn như đao soàn soạt với hắn.
Mộ Hàm Phong cảm giác mình như tiêm máu gà, chân trái hắn lui về sau một bước, thân mình đã thiên hướng một bên.
Nắm tay cũng không hề chậm trễ nửa phần, bay thẳng đến liệp báo.
Một quyền sức mạnh đó, đủ đánh gạch đá bình thường dập nát. Giữa lúc liệp báo trốn tránh, bị đánh trúng một bên.
Lần này, khiến nó tức giận dị thường, gầm nhẹ một tiếng, hai chân trước hữu lực lại lần nữa đánh tới hướng hắn.
Mộ Hàm Phong lần này không né cũng không tránh, hắn ổn định dưới chân, nghênh diện bắt được liệp báo tấn công.
Liệp báo hoàn toàn không nghĩ tới phương thức hắn phản kích khác hẳn với người thường, trực tiếp bị hắn bắt được chân sau.
Mộ Hàm Phong chổng ngược nó lên, cánh tay dùng sức, trực tiếp quăng ra ngoài.
Liệp báo té ngã thật mạnh trên đất, muốn đứng lên, lại phát hiện chân mình bị chặt đứt một cái.
Nó nửa nằm trên mặt đất, đôi mắt chặt chẽ nhìn chằm chằm người đi tới hướng mình.