Tuy rằng có chút ghen khi cô có tân sủng, có điều khi nhìn thấy Lục Sơ Vân cũng đồng dạng bị cô xem nhẹ, tâm tình lại lần nữa rất tốt.
Ừ, dị năng hệ hoả của hắn cuối cùng cũng có công dụng đúng đắn!
Làm nóng sữa bò đến nhiệt độ vừa phải, hắn đưa qua: “Mau tới uống đi.”
Tiểu liệp báo vui sướng mà liếm sữa bò. Sau khi ăn uống no đủ, nó nặng nề ngủ mất.
Mộ Hàm Phong đột nhiên có loại cảm giác cái đuôi phía sau hắn cũng quá dài, vì cái gì cô vẫy tay mình liền rung đùi đắc ý mà vểnh lên chứ?
Hừ, bổn thiếu gia có tự tôn, mới không phải tiểu cẩu cô dưỡng đâu! Gâu gâu!
Từ Như Ý một lòng bổ nhào vào trên người tiểu liệp báo mới tới, trầm tư suy nghĩ lấy tên cho nó, biểu tình ôn nhu kia hắn cũng chưa từng nhìn thấy nhiều.
Mộ Hàm Phong phủi miệng. Vì sao, với hắn thì cứ hung dữ hả?
Lúc này, bên cạnh một người mẹ ôm đứa con đang khóc.
Mộ Hàm Phong bị xem nhẹ hoàn toàn đến đủ dịch vị trí, “Cậu bé nhỏ, đừng khóc, anh trai hát cho em nghe nha.”
“Cảm ơn cậu nhé.” Người mẹ cảm kích nói.
“Không có gì.” Mộ Hàm Phong thẹn thùng cười cười.
“A ~ a ~ a ~ năm vòng tròn, nhiều hơn bốn vòng tròn một vòng tròn.
A ~ a ~ a ~ năm vòng tròn, ít hơn sáu vòng tròn một vòng tròn.”
“Chàng trai à, cậu đừng hát nữa, vẫn nên để con tôi khóc một lát đi!”
Chu Đại Quân nhìn bên này, hắn ta đi qua, làm bộ không thèm để ý mà vỗ vai Mộ Hàm Phong.
“Người anh em, vì sự an toàn, đêm nay cậu và hai người kia hãy canh gác.”
Mộ Hàm Phong không nhúc nhích, nhìn cũng không thèm nhìn hắn ta.
Chu Đại Quân hiển nhiên có chút không kiên nhẫn với hắn, hắn ta quát: “Lúc nào cũng vậy, cậu không thể có ý thức tập thể chút sao?”
Thiếu niên này tuy rằng chỉ mới mười mấy tuổi, nhưng tuyệt đối rất mạnh, hắn ta không nghĩ sẽ trực tiếp đối đầu. Có điều vừa nói như vậy, sẽ khiến cho mọi người dùng đạo đức tới khiển trách hắn là được.
Mộ Hàm Phong chưa bao giờ tiếp thu ý kiến này, hắn không bận tâm mở miệng: “Xin lỗi nha, lúc tôi còn ở trường học thường xuyên kiểm tra 0 điểm, cái gì gọi là ý thức tập thể trước nay không có học được!”
Chu Đại Quân nghiến răng nghiến lợi.
Chỉ chỉ Lục Sơ Vân đang ngồi yên bên đó, “Vậy, chắc là hắn có thể?”
Lục Sơ Vân không thèm để ý, tầm mắt cũng không dời qua. Ánh mắt anh vẫn luôn tập trung ở một chỗ, đó chính là trên người Từ Như Ý cũng đang ngồi yên bên cạnh.
Loại cảm giác hoàn toàn bị bỏ qua này, làm Chu Đại Quân tức giận không thôi. Hắn nghĩ trong lòng, làm sao mới có thể diệt trừ bọn họ đây?
Lệ khí che dấu trên người hắn bị Lục Sơ Vân cảm giác đến. Xoay đầu, Lục Sơ Vân lạnh lùng đối diện hắn.
Chu Đại Quân hận một hơi, đi đến bên cạnh đôi tình nhân đối diện.
“Cậu, buổi tối canh gác!”
“Anh Đại Quân, em, em không có dị năng mà!”
Chu Đại Quân liếc mắt bên kia một cái, cười lạnh, “Ai bảo những người đó ích kỷ! Rõ ràng có dị năng lại không muốn bảo vệ mọi người!”
Ánh mắt nam sinh ai oán thổi qua, trong lòng không khỏi có chút bất mãn, hắn run run, “Có dị năng cũng không dám ra ngoài, tôi chỉ có chịu chết!”
Chu Đại Quân không có miễn cưỡng hắn, đi tìm những người khác.
Nhưng mà, lúc phân phát đồ ăn, lại không có chia cho hắn.
“Anh Đại Quân, hôm qua đến giờ em chỉ ăn một chút, còn như vậy nữa sẽ đói chết ngay!” Nam sinh vô lực nói.
“Không còn cách, ban ngày cậu không nguyện ý ra ngoài thu thập vật tư và tinh hạch, ban đem cũng không chịu cống hiến vì mọi người, nhiều thứ như vậy, không phải để đóng góp cho người đói?”
Nam sinh rũ xuống đôi mắt ảm đạm.
“Có điều, cũng có thể dùng vật trao đổi.” Chu Đại Quân cười cười.
Nam sinh nháy mắt có tinh thần, “Thứ gì? Chỉ cần em có, em nhất định đổi!”