Hắn đem sai đẩy hết lên người đối phương, nhanh chóng gọi Chu Đại Quân tới.
“Anh Đại Quân, em đồng ý dùng bạn gái trao đổi với các anh! Yên tâm, cô ấy nói, cô ấy vẫn trong trắng, em chưa từng chạm qua!”
“Lúc này làm vậy mới đúng. Phân rõ thời thế là tốt rồi, đồ ăn lát nữa sẽ đưa đến.” Chu Đại Quân vừa lòng biểu hiện của hắn.
Bọn họ sẽ không cưỡng bách bất luận kẻ nào. Nhưng, muốn cho những người này từng bước bị nô dịch, cam tâm tình nguyện phụ thuộc vào bọn họ.
Chu Đại Quân gọi tới hai người, bắt Tiểu Lệ.
“Bạn trai cô dùng cô đổi thức ăn. Còn cô, chúng tôi cũng sẽ không bạc đãi đâu!” Chu Đại Quân cười tà nói.
“Không cần, buông tôi ra!” Tiểu Lệ thét chói tai. Nhưng cô phản kháng không có hiệu quả,
Nhanh bị người kéo dài tới chỗ góc.
Mọi người nhìn cô bị mấy nam nhân ném qua, chỉ cách một cái màn cường bạo cô.
Cô gái khóc thút thít, hét thất thanh, nhưng không làm nên chuyện gì.
Những gì người khác có thể làm, chỉ là tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại. Rốt cuộc, ngay cả bản thân ăn bữa hôm lo bữa mai, ai còn rảnh quản người khác nhàn sự?
Mộ Hàm Phong tức giận đến nỗi trên ngực phập phồng, siết chặt nắm tay.
Từ Như Ý lẳng lặng ngồi chỗ kia, nghe âm thanh truyền đến, cô kéo lại thịnh nộ trong hắn.
Tuy rằng cô liếc mắt một cái đã hiểu rõ, đây là cái bẫy nhắm vào bọn họ mà đến, nhưng nhìn nhóm người này cả ngày nhảy nhót trước mặt thật sự phiền lòng.
Xoay đầu, nhẹ giọng nói với người bên cạnh: “Sơ Vân Ca, cho dù anh biến thành zombie em cũng sẽ không sợ. Anh có biết vì sao không?”
Lục Sơ Vân rất an tĩnh, chỉ dùng một đôi mắt mang theo mê hoặc nhìn cô.
Toàn bộ thế giới của anh, dường như chỉ có cô.
Sống sót, chỉ vì bảo vệ cô. Đây là ý thức cuối cùng, cận tồn ở trong đầu anh.
“Zombie không đáng sợ, chết cũng không đáng sợ. Đáng sợ chính là nhân tính bị chôn vùi, nói lý lẽ biến mất. Vứt bỏ đạo đức, người với dã thú, có gì khác nhau?”
Cô nhìn anh, chỉ bên kia, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm chạp: “Giết bọn họ.”
Lục Sơ Vân ở trong nháy mắt cô nói xong, liền lắc mình tới bên cạnh đám người kia. Vén rèm lên, anh nhìn thấy lại là mấy họng súng đen nghìn nghịt nhắm ngay mình.
Chu Đại Quân cười lạnh: “Đây đều là ngươi tình ta nguyện, các người bớt lo chuyện bao đồng!”
Kế hoạch này, bọn họ là đã sớm chuẩn bị tốt. Để giết bọn họ với cái cớ “công lý”. Người mai phục đã súng lên đạn từ lâu.
Khi nói chuyện, bọn họ đồng thời nổ súng, viên đạn như sao băng hướng Lục Sơ Vân bắn phá.
Thân thủ Lục Sơ Vân nhanh nhẹn, mấy ngày nay trải qua nhiều lần thực chiến, cùng với bổ sung tinh hạch, tuy rằng anh không có thăng cấp, nhưng thực lực lại mạnh lên.
Ở trong mắt anh, những viên đạn đó như bị thả chậm tốc độ gấp mười lần, rất dễ dàng né tránh, trực tiếp nhắm phía Chu Đại Quân.
Chu Đại Quân trợn tròn mắt, thân thủ hắn thật nhanh! So với lần đầu thấy có rõ ràng tiến bộ hơn!
Còn chưa kịp phản ứng, Chu Đại Quân cũng chỉ cảm giác cánh tay mình không có trọng lực, đau đớn xuyên tim đánh úp lại. Chỉ kịp cúi đầu nhìn thoáng qua phần còn lại của tay chân bị đứt rớt trên mặt đất, thì cổ đã bị vặn gãy không còn hơi thở.
Ngay sau đó, Lục Sơ Vân xử lý đúng cách giết sạch những người khác, rồi về lại bên cạnh Từ Như Ý.
“Các người, các người vậy mà lại giết người!” Nam sinh kia hét lên, đồ ăn của hắn còn chưa có đem tới đâu!
“Hắn, cũng vậy.” Từ Như Ý lạnh lùng nói.
Loại người này, nếu không phải thực lực quá yếu, đã sớm làm xằng làm bậy giống Chu Đại Quân. Nhưng cô cũng không xem nhẹ bất kỳ kẻ nào, cho nên, không thể lưu lại tai hoạ ngầm về sau.
“Làm gì? Các ngươi một đám vô nhân tính! Cứu mạng, cứu……”
“Nhân tính? Cậu cũng xứng? Lúc giao bạn gái vào tay người khác, cậu nghĩ tới cái gọi là nhân tính sao?” Mộ Hàm Phong khinh bỉ liếc hắn một cái.