Thứ nhất nơi này vùng ngoài hoang vu, nếu có zombie đánh bất ngờ sẽ rất phiền phức. Thứ hai hắn rất dễ mộng du, hiện giờ ba nữ sinh ngủ một giường, nếu hắn mà lỡ đi vào thì quá mất mặt.
Âu Dương Phỉ Phỉ gật đầu: “Được thôi, mình và cậu cùng nhau.”
Một người canh chừng cả một đêm không những nguy hiểm còn rất cô đơn, cô cảm thấy mình là lớp trưởng, có nghĩa vụ phải làm như vậy.
Mộ Hàm Phong nhìn cô một cái. Thật là không ngờ, ở mạt thế như vậy, cô còn có thể không cần hồi báo.
Hắn gật đầu: “Được……”
“Mình sẽ cùng Mộ Hàm Phong gác đêm, cứ quyết định vậy đi.” Từ Như Ý đi tới.
Mộ Hàm Phong có hơi kinh ngạc, nhìn Như Ý lạnh mặt.
Cô hình như không vui khi mình ở cùng lớp trưởng? Chẳng lẽ nói, cô còn thích hắn sao?
“Như Ý……”
“Ban ngày mọi người đều đi ra ngoài, còn mình vẫn nghỉ ngơi. Cho nên cũng không mệt đâu.” Cô cười cười.
Âu Dương Phỉ Phỉ cũng không tranh làm gì. Dù sao mọi người ai cũng biết, Từ Như Ý thích nam sinh này, nếu cô ở cùng với hắn, nói không chừng sẽ gây hiểu lầm mất.
Cô cẩn thận lấy ra một viên tinh hạch: “Được thôi. Có điều buổi tối rất lạnh, Như Ý, cậu dùng cái này sưởi ấm đi.”
“Không cần. Mộ Hàm Phong là dị năng giả hệ hoả cấp năm, chỉ cần tới gần cậu ấy, sẽ rất ấm áp.”
Mộ Hàm Phong lại gắt gao nhìn thẳng vật trong lòng bàn tay cô.
Tinh hạch màu đỏ thật xinh đẹp!
Tinh thể mượt mà no đủ, bên trong như có quanh mang nở rộ rực rỡ lung linh, cho dù không có ánh sáng, cũng có thể rực rỡ lấp lánh trong bóng đêm.
Lóng lánh hơn kim cương, trong suốt hơn mã não, thần tịnh hơn trân châu.
Âu Dương Phỉ Phỉ thấy hắn nhìn chằm chằm đánh giá vật trong tay, rất hào phóng mà nói: “Tinh hạch hệ hoả hiếm thấy, buổi tối quá lạnh, thân thể mình chịu không nổi. Mình đều dùng nó để sưởi ấm.”
Mộ Hàm Phong gật đầu: “Để tôi nhìn xem chút có thể không?”
Âu Dương Phỉ Phỉ rất hào phóng đưa qua.
Mộ Hàm Phong hai mắt nhìn, trong mắt tràn ngập nghi hoặc: “Này, hình như là viên kia tôi vứt đi? Nếu không cậu cho tôi xem lại vài lần?”
Âu Dương Phỉ Phỉ: “…… Trả mình.”
Mộ Hàm Phong không tha nhưng vẫn trả về.
Hắn cũng không phải muốn có nó, mà là nghĩ đến: Nếu có một ngày, hắn không ở bên cạnh Như Ý, có phải cô cũng rất cần một viên như vậy hay không?
Như vậy, trong ban đêm rét lạnh, cô sẽ không phải chịu lạnh nữa.
Hơn nữa, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nó liền cảm giác quá đẹp.
Tinh hạch lửa đỏ thuần khiết trong suốt, làm hắn nhớ tới đóa hoa hồng đã từng có kia.
Đáng tiếc, hoa hồng bị hắn vứt. Vừa rồi dùng tay thử thử, hẳn là có thể điêu khắc.
Đem nó làm thành hình dáng một đóa hoa hồng đưa cho cô, vừa không héo tàn, lại có thể sưởi ấm!