[Xuyên Nhanh] Phương Án Hoa Thức Nghịch Tập Nam Thần
Editor: Ochibi
Mộ Hàm Phong rèn sắt khi còn nóng, tập trung toàn bộ sức mạnh trên nắm tay, hoàn toàn không màng ngọn lửa nó phun ra, đánh nó bằng một cú đấm!
Zombie kia muốn muốn tránh né, lại phát hiện đối phương tới rào rạt, nó đành phải hy sinh đứt một cánh tay ngăn chặn một đòn này.
Cánh tay rơi trên mặt đất bốc lên nùng huyết màu đen, chính mình bị thương, nó hiển nhiên phẫn nộ rồi.
Bốn phía tất cả đều là nước hoặc bột khô phun ra từ bình chữa cháy, vừa đến gần người nó đã bị bốc hơi hết, nhưng cũng không có nghĩa là vô dụng.
Ít nhất, nó cần phải phân tán tinh lực của mình nâng cao độ nóng và độ cao ngọn lửa, mới đối phó được với nhân loại dây dưa trước mặt này.
Tuy rằng lửa là ưu thế lớn nhất của nó, nhưng nguyên nhân đối phương không có cách đến gần, để nó vào trạng thái tấn công tầm xa thời gian dài.
Mộ Hàm Phong không màng hậu quả, từng chiêu đánh vào điểm yếu của nó.
Nó không am hiểu cận chiến, liên tiếp muốn lui về phía sau đều bị hắn quấn lên tới.
Cho nên nó cũng không thể không luôn nâng cao độ nóng, ý đồ bức lui hắn.
Mộ Hàm Phong biết rõ ưu điểm và khuyết điểm của nó. Chính mình thức tỉnh hệ sức mạnh đầu tiên, cho nên đánh cận chiến rất thuận tay.
Cứ việc toàn thân hắn đau muốn chết đi được, nhưng không hề có ý lùi bước.
Zombie kia mất cánh tay, hoàn cảnh có vẻ càng thêm xấu.
Tinh thần lực Mộ Hàm Phong lúc này hoàn toàn bằng không, đau đớn toàn thân làm ý thức hắn cũng dần tan rã.
Có thể nói, hắn chiến đấu chỉ nhờ vào ý chí.
Con zombie kia cũng chỉ vừa mới mới thăng cấp, hơn nữa chưa từng gặp được kiểu đánh không muốn sống như vậy.
Nó muốn rút lui, Mộ Hàm Phong làm sao có thể để nó như ý?
Lúc ở trường học, hắn chính là cao thủ bóng rổ, lúc này, động tác giả rất thuận buồm xuôi gió.
Mấy cái hư chiêu, làm zombie kia không hiểu mưu lược, hoàn toàn không biết ý đồ của hắn.
Lúc này, hắn đấm một phát, cuối cùng giải quyết xong nó.
Mộ Hàm Phong cũng thuận lợi thăng đến cấp sáu. Thực lực tăng lên, bổ sung tinh thần và thể lực thiếu hụt của hắn.
Nhìn tinh hạch rơi xuống trên mặt đất, Mộ Hàm Phong nhặt lên, nắm chặt chẽ trong lòng bàn tay, kích động không thôi.
Thật tốt quá, rốt cuộc cũng có được!
Viên tinh hạch này, đẹp hơn viên của Âu Dương Phỉ Phỉ nhiều!
Ước chừng to bằng quả trứng gà, lóng la lóng lánh, thuần tịnh không một tia tạp chất!
Mà ánh sáng cùng độ ấm nó phát ra, cũng hơn kia viên vài lần!
Có nó, Như Ý ở ban đêm rét lạnh sẽ không bao giờ lạnh nữa.
Mộ Hàm Phong vui sướng. Vội vàng muốn giao cho cô. Muốn nhìn biểu tình cô khi thấy nó.
Nhưng mà, vừa mới đi hai bước, hắn đã ngã trên mặt đất.
Toàn thân trên dưới cảm giác vô lực lại lần nữa đánh úp. Làm trước mắt hắn tối sầm.
Không được, Như Ý còn đang ở đó chờ hắn!
Mộ Hàm Phong thở sâu, giảm bớt đau đớn. Gian nan mà bò tới.
Bò ra được một nửa, hắn đột nhiên ý thức được: Bộ dáng hiện tại của mình quá chật vật!
Tóc không có, quần áo không có. Toàn thân một mảnh đen tuyền. Còn có rất nhiều nơi bị bỏng……
Như vậy đi ra sẽ khiến cô sợ, làm sao bây giờ?
Nếu, hấp thu một phần của tinh hạch, tinh thần lực của hắn sẽ khôi phục một ít, thương tổn thân thể cùng hệ của hắn cũng có thể chữa trị một bộ phận.
Nhưng mà……
Hắn luyến tiếc.
Một tí xíu cũng luyến tiếc.
Một viên lớn như vậy, ngay cả khi chỉ dùng ở trên người một chút, hắn cũng cảm thấy lãng phí.
“Mộ Hàm Phong!”
Từ Như Ý và Lục Sơ Vân vội vàng chạy đến, nhìn đến bộ dáng của hắn, cô hít hà một hơi.
Mộ Hàm Phong cảm giác mình mất mặt vô cùng, cả khuôn mặt đều chôn trên mặt đất.
Không cần nhìn đâu, tôi hiện tại thật xấu!
Hắn lần đầu tiên phát hiện, nam sinh cũng sẽ để ý tướng mạo bản thân, đặc biệt là trước mặt cô gái mình thích.
10/3/2020
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.