Từ Như Ý nhẹ nhàng ngồi xổm bên người hắn, dùng tay nâng mặt hắn lên.
Trong nháy mắt nước mắt cô vỡ đê.
Ngũ quan tuấn dật của Mộ Hàm Phong cháy đen, đã nhìn không rõ khuôn mặt chân thật, diện tích bỏng toàn thân cao tới 80%.
Phải có bao nhiêu đau đây! Hắn rốt cuộc nhịn được thế nào vậy!!?
Nước mắt cô từng giọt từng giọt, rơi hết trên mặt hắn.
Mộ Hàm Phong đưa tinh hạch trong tay qua, lấy lòng mà nhìn cô.
Từ Như Ý quả muốn cầm nó gõ đầu hắn!
“Tại sao cậu lại ngốc như vậy? Đánh không lại thì phải chạy chứ! Không phải đã nói rồi sao? Rốt cuộc cậu có đang nghe hay không?!”
Cô khóc rống thất thanh, lần đầu tiên khó chịu như vậy.
Lúc trước, cô chỉ cảm giác nơi này có hai con zombie rất lợi hại, nhưng sẽ không vượt qua hắn hai cấp.
Bình thường mà nói, Mộ Hàm Phong đánh không lại cũng thoát được. Cô và Sơ Vân Ca ở bên ngoài, chỉ cần tiếp ứng, hắn sẽ an toàn.
Vì cái gì, hắn liều mạng như vậy!!!
Mộ Hàm Phong ngơ ngẩn nhìn cô.
Như Ý, đừng khóc mà, cậu khóc tim tôi sẽ đau lắm.
Nhưng mà, hắn nói không nên lời. Môi dính lại, làm hắn một chữ cũng không nói nên lời!
Dùng sức lực cuối cùng, muốn giúp cô lau nước mắt, Mộ Hàm Phong lại phát hiện, tay mình quá dữ tợn.
Từ Như Ý khóc đủ, lau nước mắt. “Sơ Vân Ca, phiền anh cõng cậu ấy trở về.”
Ba người nhanh chóng trở về, những người khuân vác vật tư nhìn thấy, đồng thời kinh hãi.
Âu Dương Phỉ Phỉ tiến lên một bước: “Mộ Hàm Phong, cậu bị thương?!”
Mộ Hàm Phong hơi thở thoi thóp, đọc từng chữ không rõ: “Cảm ơn cậu nói cho tôi……”
Từ Như Ý tức giận: “Ít thể hiện lại giùm mình đi!”
Sau khi đặt hắn xuống, dặn dò Lục Sơ Vân canh giữ ở bên ngoài, Từ Như Ý đóng cửa lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Để mình kiên nhẫn một chút!”
Cô cắt vải rách trên người hắn. Nháy mắt, làn da Mộ Hàm Phong bị thiêu đến đen tuyền hoàn toàn bại lộ trước mặt cô.
Từ Như Ý nhìn những vết thương, hốc mắt lại ướt át. Cô kiềm lại nước mắt, bắt đầu công việc trong tay.
Mộ Hàm Phong đỏ mặt. Toàn thân trần trụi bị cô quan sát, thật sự không nỡ nhìn thẳng mà!
Ngay sau đó, hắn ngắm Như Ý nhúng nước, dùng khăn lông bắt đầu từng chút giúp hắn lau thân thể…… Mỗi một chỗ.
Cô ôn nhu như vậy, tinh tế mà xoa như vậy. Gặp nơi hắn bị bỏng, còn dùng tay thử trước một chút, tránh làm đau hắn.
Tay Như Ý mang theo lạnh lẽo, mơn trớn thân thể nóng rực của hắn. Hắn nhắm mắt cũng có thể tưởng tượng được, dáng vẻ tay nhỏ mảnh khảnh tuyết trắng, thật cẩn thận lướt qua mỗi chỗ trên cơ thể……
Mộ Hàm Phong rất sợ mình khống chế không được mà loạn tưởng. Lúc này, biến hoá thân thể đều không thể nào gạt được cô đâu!
Lỡ mà có phản ứng, có thể bị cô nghĩ thành sắc / lang hay không?
Mộ Hàm Phong không biết xem chuyện này như phúc lợi hay trừng phạt, cảm giác bản thân phải chịu nhiều dày vò.
A a, có cần cẩn thận đến vậy hay không a ~~
Nơi đó thật sự không cần xoa mà ~~~
Lại động nữa tuyệt đối rất nguy hiểm đó!
Không được. Cần phải dùng đòn sát thủ!
Đại triệu hoán thuật —— Phượng Tỷ!
Mẹ ơi, thế nào lại không dùng được? Có phải còn cần mặc niệm một ngàn lần Đại Từ Đại Bi Chú trong lòng mới được hay không!
Ô ôi……
Mộ Hàm Phong nghĩ, đã tiến vào giấc ngủ sâu.
Từ Như Ý nhìn ngũ quan hắn quằn quại tới lui cuối cùng cũng về bình tĩnh. Cất kỹ kim gây tê trong tay, mang lên bao tay, lấy ra một loạt công cụ dao mổ ( Cô nói dối chính mình là trị liệu hệ, cho nên đã sớm tìm dụng cụ ở bệnh viện trên đường.)
Ba cô từng nói qua, trong mắt bác sĩ, chỉ có người bệnh, chẳng phân biệt nam nữ.