Mộ Hàm Phong nhìn gian phòng nhỏ đơn sơ, hắn đấm vào miệng, “Chết tiệt! Ông đây cái khổ gì chưa ăn qua? Muốn đối phó tôi? Không dễ dàng như vậy!”
Hắn lập tức nhìn ra, tên họ Thẩm kia đang nhằm vào mình. Nhưng không sao, hắn không thèm để ý.
Chẳng qua, Như Ý cũng chịu khổ, nơi này giường cũng không có, buổi tối cô ngủ thế nào đây?
Cửa sổ còn hư, gió vứ vù vù thổi vào trong. Ban đêm vốn lạnh cực kỳ, cô thể hàn, nhất định sẽ bị đông lạnh.
Mộ Hàm Phong đi qua, tới gần bên cô, yên lặng truyền nhiệt năng cho cô.
Từ Như Ý quay đầu lại. Ánh trăng thanh lãnh rọi vào, mặt cô như ngọc bởi vì nhiệt độ cơ thể hắn mà đỏ ửng lên.
Bị cô nhìn thẳng, mặt Mộ Hàm Phong bắt đầu phiếm hồng. Muốn quay đầu, lại cảm thấy đôi mắt này mang ma lực trí mạng.
Hắn ngơ ngác nhìn cô.
Bản thân đã thích cô từ lúc nào? Vì sao, mọi việc đều lấy cô trước tiên, vì sao, thứ nhất luôn suy xét cảm thụ cô?
Chỉ cần trong chốc lát không thấy cô, thì sẽ nhịn không được nơi nơi tìm kiếm. Một khi tìm không ra, lòng lập tức nóng như lửa đốt.
Hắn tựa như trứ ma, một lòng toàn nhào vào trên người cô.
Cô tốt, cô xấu, trong mắt hắn toàn trở thành ưu điểm đáng yêu……
Thảm quá thảm.
Hắn nơi nào vẫn là thiếu gia phong lưu phóng khoáng kia đâu? Nơi nào vẫn là Mộ Hàm Phong hào khí trời cao?
Rõ ràng đã lắc mình biến hoá, thành tiểu cẩu vẫy đuôi chạy theo sau cô!
Thế nhưng, hắn lại vui vẻ chịu đựng như vậy……
【 Hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm của nam chủ +5, độ hảo cảm hiện tại là 80, độ hảo cảm đối với Âu Dương Phỉ Phỉ là 35. Đường tình gian khổ a ~】
“Như Ý.” Hắn nhẹ giọng gọi, cẩn thận khống chế nhịp tim của mình.
“Chạm vào!” Một tiếng vang lớn, làm Mộ Hàm Phong hoàn hồn.
Lục Sơ Vân phá hủy cửa phòng, đi ra ngoài.
“Sơ Vân Ca!” Mộ Hàm Phong kêu một tiếng. Ngay sau đó, nhìn thấy bên ngoài có người động vào xe bọn họ.
“Mẹ kiếp!” Hắn giận, “Khinh người quá đáng!”
Bài xích bọn họ thì cũng thôi, còn bạo lực muốn thu xe và vật tư của bọn họ?
Chẳng qua, hắn còn chưa ra ngoài, những người dọn đồ đã bị Lục Sơ Vân đánh bò trên mặt đất.
Bộ dáng bọn họ chật vật, khiến Mộ Hàm Phong vô cùng vui vẻ. Hắn đắc ý cười to, “Ha ha ha……”
Thẩm Thường Hạo đứng một bên trầm mặt. Nhìn hắn như vậy, không khỏi gia tăng nếp uốn giữa mày.
“Chú Thẩm.” Tiểu Lệ đứng một bên, nhẹ nhàng giữ chặt tay hắn, “Bọn họ, rất đáng thương, không cần vì tôi mà khó xử bọn họ……”
Cô cầu tình, làm Thẩm thường hạo càng thêm nhiều hảo cảm với cô.
Hắn quen tính muốn dùng thái độ trưởng bối vỗ vai cô, mới phát hiện bàn tay lớn cỉa mình, bao vây lấy một bàn tay nho nhỏ mềm mại.
Tiểu Lệ lập tức đỏ mặt, thẹn thùng chạy ra.
Thẩm Thường Hạo ý vị thâm trường liếc mắt nhìn chằm chằm người ở đây, Mộ Hàm Phong không để bụng.
Hắn trèo lên xe, nghiến răng, “Ông đây hôm nay ngủ ở nơi này, xem ai còn dám đến nữa!”
Tìm khăn trải giường và chăn từ trên xe, còn có một ít giấy các-tông, hắn che cửa sổ kín mít. Dặn dò: “Sơ Vân Ca, anh canh ở chỗ này. Tôi canh xe chúng ta.”
Vừa nói xong, hắn mới phát hiện mình hơi ngốc.
Dựa vào cái gì mà hắn bảo vệ xe, Lục Sơ Vân bảo vệ người chứ?
Mộ Hàm Phong từ trên xe nhảy xuống, thương lượng với Lục Sơ Vân, “Sơ Vân Ca, hai ta đã nhiều năm giao tình……”
Lục Sơ Vân tránh tay hắn ý đồ chụp trên vai mình, trực tiếp đi ra ngoài.
Mộ Hàm Phong ngẩn người. Anh ta bắt đầu nghe lời như vậy từ khi nào?