“Ha ha ha ha ha……” Tiếng cười của hắn vang vọng khắp phòng.
Tuy rằng dùng hết tinh hạch rất đáng tiếc, nhưng sau khi thực lực tăng lên, về sau còn có thể tìm thứ tốt hơn, nhiều hơn. Cũng không tính mệt!
Đối mặt với Mộ Hàm Phong khôi phục tướng mạo, Thẩm Thường Hạo thực sự kinh ngạc.
Quả nhiên là người Mộ gia, gien tốt như thế. Không chỉ bên ngoài, ngay cả tính khí lưu manh nhị thế tổ kia của hắn, cũng trở nên vô cớ làm người ta không chán ghét nổi.
Đáng tiếc, lớn lên đẹp cũng vô dụng. Thế giới này, vẫn dùng thực lực nói chuyện.
Hắn đã hội báo tình huống, tin chắc Mộ lão gia đã nhận được tin tức.
……
Vài ngày sau, đại bộ đội rốt cuộc cũng đến thủ đô, tiến vào căn cứ đặc biệt xây dựng vì người sống sót.
Mộ Hàm Phong mang cô theo, gấp không chờ nổi đi tìm Mộ lão gia.
“Ông nội!” Hắn đứng ở nơi đó, hưng phấn vô cùng.
Chưa lúc nào giống bây giờ, chỉ cần nhìn thấy người nhà bình an, thì sẽ kích động không thôi.
“Nhóc con, cháu đã trở lại.” Mộ gia gia ngữ khí bình tĩnh.
Ông mặc màu chiếc áo bông trắng, đang cầm bút lông viết chữ, trông có vài phần dáng vẻ tiên phong đạo cốt, không hề giống quân nhân.
“Ông nội!” Mộ Hàm Phong cao hứng kêu, lôi kéo người bên cạnh, “Đây là Như Ý……”
“Ừ. Người nhà con bé đều bình an, sắp xếp trong toà nhà số một bên kia. Tiểu Trần, mang cô ấy qua đó đi.” Mộ gia gia buông bút lông.
“Như Ý cô ấy……”
“Thế nào? Con bé không lo lắng người nhà của mình sao?”
Ánh mắt Mộ gia gia sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm lại đây.
Mộ Hàm Phong nửa giương miệng, “Không phải! Ông nội……”
“Vậy mau đi đi.”
“Dạ, cảm ơn ông!” Từ Như Ý lễ phép nói.
Cô sao không nhìn ra, vị lão gia này không mấy ưa thích mình?
Lần đầu tiên gặp mặt đã có thành kiến với cô, quá rõ ràng có người nói bậy cô trước mặt ông ấy. Nhưng mà không sao, cô tin mình sẽ khiến ông ấy thích mình.
Chờ cô đi xong, Mộ Hàm Phong nóng nảy, “Ông nội, cô ấy……”
“Cháu thích cô ấy sao?”
“Vâng! Thật vất vả cô ấy mới đáp ứng làm bạn gái cháu! Ông nội, Như Ý rất tốt. Rất hiểu lòng người, lại săn sóc……”
“Đủ rồi.” Mộ gia gia đi tới, “Ta sẽ không đồng ý hai đứa ở bên nhau.”
“Tại sao?!”
“Chuyện hai đứa, Thường Hạo đều nói cho ta. Cô gái kia, còn cùng một người tên Lục Sơ Vân dây dưa không rõ, phải không?”
“Không thể nào! Cô ấy chỉ xem Lục Sơ Vân là anh trai mình!”
“Hàm Phong à, cháu mới vừa về, ngay cả cha mẹ mạnh khỏe hay không cũng chưa hỏi, đã gấp không chờ nổi muốn giới thiệu con bé với chúng ta. Thật sự khiến ta rất thất vọng……”
“Ông nội…… Cháu cũng lo lắng cho ba mẹ, nhưng mà……”
“Cháu không cần phải nói nữa. Ta sẽ không đồng ý hai đứa ở bên nhau.”
Mộ Hàm Phong suy nghĩ một vạn loại khả năng, duy nhất không nghĩ tới sẽ như thế này!
Giữa người yêu và người nhà, muốn để hắn ra lựa chọn, không thể nghi ngờ đây là thọc một đao trong lòng hắn!
Hắn cắn răng, siết nắm tay, “Ông nội, dù cho ông phản đối, cháu cũng muốn ở bên cô ấy!”
“Phải không? Nếu như vậy, cháu sẽ không phải là người Mộ gia ta nữa, mọi thứ nơi này, cháu cũng sẽ không được hưởng.”
“Cái gì cháu cũng không cần!” Hốc mắt Mộ Hàm Phong phiếm hồng, cơ hồ là gào thét ra, “Cháu căn bản không hiếm lạ mọi thứ Mộ gia cho……”
“Vậy tốt lắm. Người tới, nhốt tiểu thiếu gia lại.”
“Ông nội, ông không thể như vậy!” Mộ Hàm Phong kêu to.
Hắn tránh thoát những cảnh vệ đó, “Ông, cháu đã trưởng thành! Chuyện của cháu chính cháu có chừng mực! Cháu nói cho mọi người, chỉ là muốn được chúc phúc, chứ không phải cho mọi người tới kén cá chọn canh với người cháu yêu……”