Ánh mắt Mộ gia gia không có lóe một chút, “Dẫn nó đi xuống.”
“Cháu không muốn!” Mộ Hàm Phong không hề bận tâm, một quyền đánh qua hướng cảnh vệ kia.
“Ông không cho chúng cháu ở bên nhau, cháu sẽ rời đi!”
“Đứng lại!”
Mộ Hàm Phong chỉ dừng một giây, sau đó sải bước đi mất.
Hắn vừa rời khỏi, Mộ gia gia xoay đầu, “Cô gái kia đâu?”
“Như ngài phân phó, nhốt trong phòng đặc biệt toà nhà số 3.”
“Đem quần áo cho ta.” Mộ gia gia cởi áo bông giản dị, duỗi tay tiếp nhận bộ quân trang mặc trên người.
Quân trang vừa lên thân, nhuệ khí Mộ lão gia hàng năm tôi luyện trong quân đội, lập tức hiện ra. Không còn là lão gia gia ôn hoà vừa rồi.
……
Từ Như Ý bị đưa tới một gian phòng, bên trong lại chỉ có một cái TV. Bên trên là hình ảnh người nhà tụ ở bên nhau.
Nghe được âm thanh cửa bị đẩy ra, cô quay đầu, “Chào ông nội!”
“Cháu cũng thật ngoan ngoãn.” Mộ gia gia tán thưởng gật đầu, duỗi tay, “Ngồi đi.”
“Cảm ơn ông nội đã đưa người nhà cháu bình an đến nơi này.”
“Thế nào, không hỏi chuyện khác sao? Ví như, chuyện cháu cùng tôn tử của ta?”
“Cháu tin trong lòng ông đã có định đoạt. Ông nói thẳng đi.”
Mộ gia gia sáng sủa cười, “Tốt lắm. Không hổ là người tôn tử ta coi trọng! Tên nhóc Hàm Phong kia, luôn luôn lỗ mãng, không ngờ ánh mắt thật ra không tồi.”
“Cảm ơn ông nội khích lệ.”
“Nếu đều là người thông minh, ta không vòng vo. Muốn ở bên Hàm Phong, ta chỉ có một điều kiện: Giao Lục Sơ Vân ra.”
Từ Như Ý cười: “Ông nội, ông cũng biết anh ấy họ Lục, không phải sở hữu của cháu. Mọi người muốn làm gì, tự mình có thể, hà tất gì phải khó xử một cô gái như cháu?”
“Thường Hạo nói, tên họ Lục kia, thực lực rất mạnh, nhưng chỉ nghe mỗi lời cháu nói.”
“Cháu không có cách quyết định nhân sinh của người khác.”
“Xem ra, cháu không có trung ái với Hàm Phong như ta tưởng! Vậy mà luyến tiếc một nam nhân khác!”
“Cháu không có.” Từ Như Ý khẽ chế nhạo ra tiếng, “Sao có thể đem cái cớ nói đường hoàng như vậy?”
Cô đại khái đoán được ý đồ của bọn họ.
“Đúng. Mục đích của bọn ta, chính là nghiên cứu Lục Sơ Vân. Nhưng, là chủ nghĩa nhân đạo……”
“Không cần.” Từ Như Ý ngăn cản ông tiếp tục nói thêm “Cái ông muốn, là bí mật trên người cháu đi? Dù sao, Thẩm thượng tá đã nói cho ông, là cháu khống chế anh ấy tiếp tục zombie hóa……”
Lúc lựa chọn Mộ Hàm Phong, cô có suy xét qua khả năng này. Biểu hiện của Mộ Hàm Phong suốt quãng đường, khiến cô tin tưởng người nhà hắn nhất định tốt.
Nào ngờ……
“Cháu rất thất vọng?”
“Ông cảm thấy sao?”
“Thất vọng là bình thường. Có đôi khi, chúng ta không thể không vì quốc gia mà phải hy sinh. Cô gái à, ta bảo đảm sẽ đối xử tử tế với cha mẹ cháu”
“Cảm ơn ông.”
Dùng Lục Sơ Vân và người nhà uy hiếp cô sao? Thật sự là muốn xé rách da mặt như vậy……
Chỉ là, nam sinh đơn giản đến ngây ngốc kia, nhất định sẽ thương tâm đi?
Bọn họ đã nhận ra điểm này, mới không kiêng nể gì đối với cô như thế……
Ở mạt thế, còn có thứ xấu xí gì cô chưa xem qua chứ? Vì sao vẫn sẽ thương tâm, sẽ khổ sở?
Đơn giản là, một mặt như vậy, là do người nhà của hắn bày ra?
Từ Như Ý cắn môi, áp xuống không khoẻ. Cô gật đầu, “Được rồi, nhưng mà, cháu còn muốn nhìn cậu ấy một chút.”
“Không thành vấn đề. Nhưng, cháu cần phải chia tay với nó. Tên nhóc đó, đầu óc toàn cơ bắp. Trừ khi cháu từ bỏ, nếu không nó sẽ rối rắm cả đời.”