[Xuyên Nhanh] Phương Án Hoa Thức Nghịch Tập Nam Thần

Chương 293: Kiều tiếu học muội vs cường giả mạt thế (75)



Editor: Ochibi

Buổi tối, tuy rằng nằm ở trên giường thoải mái nhất, Mộ Hàm Phong lại không thể ngủ được.

Lăn qua lộn lại, trong đầu chỉ nghĩ đến thân ảnh Như Ý.

Nhớ tới mỗi đêm, hắn ôm cô đi vào giấc ngủ; sau đó mỗi sáng sớm, vừa mở mắt nhìn thấy cô đầu tiên……

Ôi không, không thể suy nghĩ. Ngủ ngủ!

Mộ Hàm Phong cưỡng ép mình đếm cừu. Không biết khi nào cuối cùng cũng ngủ.

……

Nửa đêm, có một bóng hình lắc lư tới toà nhà số một. Sau đó phá cửa sổ trèo vào.

Tất cả người Từ gia đều tỉnh giấc, biểu tình dại ra nhìn hắn vào phòng Như Ý.

Từ Như Ý đang ngồi trên giường, ngón tay dựng bên môi, ý bảo bọn họ đừng kêu ra tiếng. Theo sau, dùng khẩu hình nói cho bọn họ, hắn chỉ đang mộng du.

Vì thế, mọi người há to miệng, dùng tay vịn cằm về. Từng người trở về phòng ngủ.

Mộ Hàm Phong quen thuộc vào trong chăn cô. Cảm thấy nóng, hắn nhanh xốc tất cả chúng nó lên. Thẳng đến khi ôm lấy thân hình nhỏ hơi lạnh kia, lúc này mới vừa lòng ngủ.

Sáng sớm hôm sau.

Mộ Hàm Phong buồn ngủ nhập nhèm mở mắt, nhìn thấy người trong lòng ngực, ngẩn người.

Từ Như Ý cũng tỉnh lại, cô động động cơ thể có chút mỏi.

“Chào buổi sáng.” Cô mở miệng.

“Chào buổi sáng…… Như Ý, ba mẹ em…… Chắc không biết đâu ha?”

“Ừm. Bọn họ cũng giống như anh, có một cái thành ngữ, cho nên không có khả năng biết đến. Anh yên tâm đi.”

“Nga…… Hả? Thành ngữ gì cơ?”

“Bịt tai trộm chuông.”

“…… Bọn họ, thấy được sao?”

“Anh cảm thấy sao? Động tĩnh lớn như vậy, cửa kính hỏng hết rồi.” Từ Như Ý tức giận nói.

“Rất xin lỗi.”

“Không sao cả. Một trăm viên tinh hạch sơ cấp mà thôi.” Cô đứng dậy bọc chăn lại, sau đó lấy một bộ quần áo, mặc vào.

“Đúng rồi, còn có quần áo, một trăm viên.” Cô trừng hắn một cái, chỉ chỉ áo ngủ bị hắn bạo lực xé nát.

Mộ Hàm Phong cúi đầu, “Thật xin lỗi mà.”

Bọn họ vừa đi ra ngoài, người Từ gia liền dùng ánh mắt kinh dị nhìn hai người bọn họ.

“Ba, mẹ, chào buổi sáng!” Mộ Hàm Phong tuy rằng da mặt dày, cũng có hơi xấu hổ.

“Ừ, mau đi rửa mặt đi, cơm sáng xong rồi.”

Trên bàn cơm

“Cái kia, bọn con……”

“Không sao. Hàm Phong à, hay là, về sau con dọn đến đây, sống cùng với Như Ý, nhưng con của hai đứa phải mang họ Từ. Hoặc là, Như Ý dọn ra ngoài với con. Ít nhất sinh hai sinh đứa nhỏ, một đứa cùng họ con, một đứa họ Từ.” Ba Từ lên tiếng.

“Phụt ——” Mộ Hàm Phong đang uống sữa đậu nành trực tiếp phun.

Ôi tình huống gì đây? Đây là đáp ứng bọn họ sống chung??

“Hiện tại luật hôn nhân đã không có hiệu quả, nếu không hai đứa cử hành hôn lễ trước? Ít nhất để mọi người đều biết chuyện này.” Mẹ Từ nói tiếp.

“Được ạ được ạ! Cảm ơn ba mẹ!” Mộ Hàm Phong cao hứng đến nỗi sắp nhảy dựng lên.

“Choang —— ” một cái chén bay đến, trực tiếp đập trên đầu hắn.

“Cút! Ai là ba mẹ cậu? Kêu thuận miệng như vậy, ở nhà cậu đã luyện qua ư? Hiện tại cút cho ta!” Ba Từ phát hỏa. Tên nhóc này chắc ngốc rồi? Nhìn không ra là ông xử hắn hả?!!

“Ông xã, không được hung dữ với khách nhân như vậy.” Mẹ Từ ôn nhu đưa qua một cây đao, “Đừng tức giận, mọi người bình tâm ngồi xuống, chúng ta mỗi người chém một đao.”

“Thật xin lỗi! A, con sai rồi!”

Từ Như Ý đứng lên, bảo vệ hắn, “Ba, mẹ, rất xin lỗi. Thật ra, con và cậu ấy đã sớm……”

Nghe được lời này của cô, tâm người Từ gia khó chịu nói không nên lời.

Không phải không thích Mộ Hàm Phong, nhưng dù ai nghe con gái mình nói như vậy, trong lòng cũng ghen ghét như thế!

“Cậu ấy bị mộng du, thế nào cũng sẽ chạy đến bên người con. Ba, mẹ, mong hai người hãy thành toàn!”

“Bỏ đi, con gái phải gả ra ngoài. Tùy hai đứa.” Ba Từ trong nháy mắt tang thương.

Nuôi con gái mười mấy năm, cứ như vậy bị người khác ôm đi, ông thật sự đau lòng.

20/3/2020

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.