Cao trung trọng điểm nhất thành phố, văn phòng chủ nhiệm giáo dục.
Chủ nhiệm mang kính đen nuốt nước miếng, khẩn trương vẫy vẫy tay: “Bạn học, em xuống trước đi, chúng ta từ từ nói chuyện.”
“Em muốn gặp Sở Tĩnh.” Từ Như Ý ngồi bên cửa sổ, hai chân mảnh khảnh lắc lư bên ngoài.
“Được. Em đừng kích động, chúng tôi lập tức gọi cậu ấy tới.” Chủ nhiệm giáo dục lau mồ hôi lạnh, bảo người đi gọi Sở Tĩnh.
Từ Như Ý nhìn đám đông trên sân thể dục, học sinh phấn chấn trần đầy tinh thần, khuôn mặt dào dạt thanh xuân.
Hôm nay vốn là lễ khai giảng học kì mới, Sở Tĩnh là chủ tịch hội học sinh, đại biểu cho học sinh toàn trường phát biểu. Không ngờ, hắn mới bắt được microphone, phía dưới đã có người dùng loa công suất lớn thổ lộ với hắn. Sở Tĩnh lập tức đen mặt.
Mà người thổ lộ này, dĩ nhiên chính là nguyên chủ Từ Như Ý. Bởi vì cô ầm ĩ một trận, khiến cho toàn trường oanh động, bị chủ nhiệm giáo dục gọi vào văn phòng.
Từ Như Ý lẳng lặng chờ đợi, tiếp thu cốt truyện.
Nghỉ hè mười ba tuổi năm ấy, người cha đơn thân bận việc làm ăn, đưa nguyên chủ đến nhà bà nội ở nông thôn sống.
Cô được nuông chiều hư rồi, hơn nữa bà nội cưng yêu, càng như con ngựa hoang thoát cương. Thấy mấy đứa trẻ nhảy xuống nước, cô không biết bơi cũng nhảy xuống, kết quả thiếu chút nữa chết đuối.
Là Sở Tĩnh cứu cô lên, còn mang về nhà tắm sạch sẽ, tìm quần áo mới để thay.
Con nhà nghèo sớm đã đảm đương việc nhà, thiếu niên mười sáu tuổi cũng đã đủ trầm ổn, khuôn mặt hắn rạng ngời soái khí, làm cô vừa tiến vào tuổi dậy tâm động không thôi.
Suốt một kỳ nghỉ hè, cô đều ăn vạ bên người hắn.
Ngày vui ngắn chẳng được lâu, đến lúc cô phải trở về đi học. Bọn họ đã ước định, sau này thi đậu cùng trường đại học lại gặp nhau.
Ai biết, sau hơn một năm, cha mang cô đi gặp một người. Từ đây, cuộc sống cô hoàn toàn thay đổi.
Người kia, chính là mẹ của Sở Tĩnh —— mẹ mới của cô.
Hai người ngoài ý muốn lại gặp nhau, lại thành quan hệ anh em không huyết thống, cả hai đều vô cùng mâu thuẫn.
Vì rời xa cô, Sở Tĩnh phải cùng một cô gái yêu thầm hắn (Hứa Nhã Như) đến bên nhau.
Nguyên chủ vì yêu sinh hận, trở nên không thể nói lý, dùng hết thủ đoạn muốn tàn hại Hứa Nhã Như, cuối cùng bị người khác phát hiện, đưa vào văn phòng quản lý vị thành niên, sau đó cô tự sát.
Mà hiện tại, mẹ Sở mới gả lại đây chưa được bao lâu, Hứa Nhã Như và hắn cũng chỉ là bạn học bình thường.
【 Hệ thống nhắc nhở: Mục tiêu công lược —— Sở Tĩnh, nam, 18 tuổi. Hảo cảm với ký chủ hiện tại là 30, hảo cảm đối với nữ chủ Hứa Nhã Như là 30. Điều kiện nhiệm vụ đạt thành: Làm Sở Tĩnh yêu nguyên chủ (độ hảo cảm độ 100). 】
Rất nhanh, Sở Tĩnh được gọi tới văn phòng.
Thấy cô ngồi bên cửa sổ, hắn lạnh nhạt mở miệng: “Anh tới rồi. Em có thể xuống chưa?”
Tóc đen trên trán Sở Tĩnh bởi vì gió mà nhẹ nhàng vũ động. Con ngươi có chút âm trầm, thẳng tắp nhìn chằm chằm hướng cô.
“Anh trai!” Cô nhảy xuống, chạy đến trước mặt hắn.
Sở Tĩnh hất tay cô ra không chút lưu tình, có chút tức giận, “Từ Như Ý, em không cần làm những việc vô ích này nữa, có thể dành tâm tư cho con đường đúng đắng được không?”
“Xin lỗi. Anh trai, thật ra em muốn cho anh một kinh hỉ.”
“Kinh hỉ em cho anh đủ nhiều rồi. Không cần!” Hắn sải bước đi mất.
Từ Như Ý đuổi theo, “Anh trai, em đã cố gắng rất nhiều mới khiến cha đồng ý chuyển trường đến đây đó! Em tưởng rằng anh sẽ rất vui……”
Ngữ khí cô có chút ủy khuất, làm Sở Tĩnh không khỏi ngẩn người.
Không quay đầu lại, hắn chỉ nói: “Chỉ cần em cố gắng học tập, cũng đủ khiến mọi người bọn anh hạnh phúc.”