[Xuyên Nhanh] Phương Án Hoa Thức Nghịch Tập Nam Thần

Chương 371: Em Gái Nhuyễn Manh VS Anh Trai Ngây Thơ (2)



Editor: Ochibi

“Được được! Em nhất định cố gắng học tập! Em còn muốn thi đậu trường đại học giống anh trai!”

Sở Tĩnh bước hai bước, sau đó nhẹ chế giễu, “Giống như bây giờ sao?”

Ý hắn, là thông qua quan hệ tiền bạc.

Từ Như Ý vội lắc đầu: “Đương nhiên không phải! Em sẽ cố gắng học tập! Để anh phải nhìn em bằng con mắt khác!”

“Em tự mình làm tốt là được, không cần thông báo cho anh!” Sở Tĩnh bước chân đi.

Người có đôi chân cao dài, nhanh chóng bỏ lại cô gái nhỏ xinh ở phía sau.

“Anh trai, từ từ chờ em!”

Sở Tĩnh không để ý đến, cứ đi tới.

Phía đối diện đang đến, là phó chủ tịch hội học sinh, năm hai lớp năm hoa khôi Hứa Nhã Như.

“Học trưởng Sở.” Hứa Nhã Như ngọt ngào kêu, thấy người đi theo phía sau hắn, hỏi, “Đây là…… cô gái hôm nay thổ lộ vơi cậu hả?”

“Chào học tỷ! Em là Như Ý, là em gái của Sở Tĩnh!” Từ Như Ý theo đi lên.

“Em gái?” Hứa Nhã Như sửng sốt một lát. Sau đó nhớ tới, sau khi cha mẹ Sở Tĩnh li hôn, mẹ hắn lại tái hôn. Có lẽ, đây là em gái bên kia nhỉ?

“Học tỷ, thật ra buổi sáng em chỉ muốn cho anh trai một kinh hỉ, ai biết lại chọc anh ấy giận rồi. Chị giúp em khuyên nhủ anh ấy được không?”

Hứa Nhã Như lập tức tiêu tan, nói với Sở Tĩnh: “Học trưởng Sở, em gái cậu rất đáng yêu, đừng có nóng giận.”

“Mình không có giận.” Sở Tĩnh bình tĩnh nói.

“Vậy thật tốt quá!” Từ Như Ý vui vẻ, “Anh trai, hôm nay mẹ làm rất nhiều đồ ăn, chúng ta về nhà sớm một chút đi!”

Sở Tĩnh nhìn đứa em gái ngây thơ này.

Lúc này, cô chớp mắt to long lanh. Mày lá liễu thon dài, cằm hơi nhỏ nhọn, khiến cô trông cực kỳ đáng yêu. Làn da mịn màng, tựa như ngọc đẹp đẽ nhất, lấp lánh ánh sáng.

Tuy rằng cô kém ngoan không chịu được như thế, nhưng Sở Tĩnh lại không thể ghét nổi.

“Ừ.” Hắn nhẹ giọng đáp.

Hai anh em một đường trở về nhà.

Trên bàn cơm

“Sở Tĩnh, giúp em gái con dời ghế ra một tí đi!” Mẹ Sở Tĩnh nói.

Cha Từ cười: “Cũng không phải Như Ý không có tay. Đừng quá cưng con bé.”

Hai người tái hôn vẫn chưa đến một năm, nhưng lại rất hòa hợp, có hơi khác biệt so với hai anh em không có quan hệ huyết thống.

Mẹ Sở Tĩnh nóng lòng muốn được chồng tán thành, cho nên cũng hy vọng con trai được họ thích, ngày thường đặc biệt sủng ái cô con gái này.

“Con bé dù sao cũng là em gái, nên cần nhiều quan tâm chứ.”

“Mẹ, cha nói đúng, mẹ đừng coi con là con nít nữa, anh trai chỉ lớn hơn con ba tuổi thôi!”

“Như Ý thật hiểu chuyện.” Mẹ Sở để hai người ngồi cạnh nhau, hy vọng tình cảm giữa họ ngày càng tăng tiến, “Sở Tĩnh, giúp em gái con lấy thêm thức ăn, nếu không biết em gái thích cái gì, phải hỏi phải hỏi. Biết không hả?”

Sở Tĩnh yên lặng ăn, vùi đầu đáp vâng, sau đó tiện tay lấy mâm rau xanh trước mặt, đổ một nửa vào chén Từ Như Ý.

“……” Mẹ Sở há miệng thở dốc, nhưng khi xem ánh mắt của cha Từ, vẫn là im lặng.

Con trai của bà có chút quái gở, đặc biệt là sau khi bọn họ ly hôn, càng thêm trầm mặc ít lời.

“Cảm ơn anh trai, đây là món mẹ xào, ăn ngon thật!” Từ Như Ý rất hào phóng nói.

Mẹ Sở thở phào nhẹ nhõm: “Như Ý thích là được.”

Ăn cơm xong, hai người bắt đầu làm bài tập ở thư phòng.

Từ Như Ý nhìn Sở Tĩnh vùi đầu nghiêm túc bên kia, không khỏi nhẹ nhàng cười cười.

Tính tình cha Sở thô bạo, thường xuyên lấy hắn và mẹ trút giận. Sau khi bọn họ ly hôn, mẹ Sở bận việc kiếm sống, ít khi bận tâm đến hắn. Cho nên Sở Tĩnh đặc biệt khát vọng được yêu thương và quan tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.