[Xuyên Nhanh] Phương Án Hoa Thức Nghịch Tập Nam Thần

Chương 372: Em gái nhuyễn manh vs anh trai ngây thơ (3)



Editor: Ochibi

Từ Như Ý đi đến trước kệ sách, đứng trên ghế muốn lấy sách chỗ cao nhất. Nhưng hình như đứng không vững, tức khắc nghiêng một chút.

Sở Tĩnh nghe được giọng cô thở nhẹ, lập tức ngẩng đầu lên.

Vừa nhìn thấy, làm hắn sợ tới mức không nhẹ. Ghế cô hoàn toàn nghiêng, sắp sửa ngã trên mặt đất.

Sở Tĩnh bước nhanh tới, vươn đôi tay ôm eo cô.

Thân mình thiếu nữ mềm nhẹ kề sát hắn, khiến Sở Tĩnh hô hấp có chút hỗn loạn. Hắn khống chế suy nghĩ mình, tức giận: “Từ Như Ý, em không phải con nít, sao cả ngày cứ mãi lỗ mãng vậy!”

Miệng thì trách cứ, Sở Tĩnh lại thật cẩn thận ôm cô xuống.

“Cảm ơn anh trai.”

“Em muốn cái nào, nói anh lấy là được. Sao cứ phải làm người khác nhọc lòng!”

“Em…… Em chính là muốn anh vì em mà nhọc lòng đó.” Cô nói có chút ủy khuất.

Sở Tĩnh ngẩn người. Ngay sau đó quay đầu, “Quyển sách nào?”

“Cái trên cùng.” Từ Như Ý chỉ chỉ.

Sở Tĩnh lấy xuống cho cô, ném quyển vở qua, “Sau này, mấy loại thường dùng viết vào, anh sẽ sắp xếp lại kệ sách.”

Ngữ khí hắn lạnh băng, nhưng không ảnh hưởng đến Từ Như Ý phát hiện ra quan tâm ẩn bên trong.

“Đã biết, cảm ơn anh trai!”

Sở Tĩnh không hề để ý cô, bắt đầu chuyên tâm làm bài tập.

Hoàn thành xong, Sở Tĩnh ra ban công. Ở chỗ này, mỗi ngày hắn hít đất hai mươi cái.

Vận động xong, đi tắm, rồi sau đó mới trở lại thư phòng, xem danh sách của cô, đem tất cả sách xuống dưới, lần nữa sửa sang lại kệ sách.

Ngày hôm sau, Từ Như Ý nhìn tất cả sách đều bị đổi vị trí, không những thế, mỗi một khung ô vuông nhỏ, còn dán nhãn, ghi chú rõ nơi nào đặt loại nào.

“Anh để sách em hay dùng ở giữa, tiện lấy. Không hay dùng ở trên một chút, ít dùng đặt phía dưới. Trên cùng, đều là của anh.” Sở Tĩnh giải thích từng chút cho cô.

“Cảm ơn anh!”

Sở Tĩnh lạnh mặt, “Đừng gây phiền phức cho bọn anh nữa, đã là cảm tạ tốt nhất.”

Hôm sau, khi hai người đến trường học, mọi người đều đã biết chuyện của bọn họ.

Sở Tĩnh cao ráo, lớn lên cũng vô cùng soái khí. Bình thường ít nói, nhưng rất được bạn học công nhận. Ở trường, không ít nữ sinh yêu thầm hắn.

Từ Như Ý còn chưa vào phòng học, đã có mấy người xếp hàng chờ đưa cho cô một đống quà.

“Em gái Như Ý, đây là bánh kem chị nướng cho anh trai em, giúp chị đưa cho cậu ấy được không?”

“Em gái Như Ý, đây là bánh mì chị làm cho học trưởng, giúp chị đưa nha!”

“Em gái Như Ý, đây là học trưởng thích……”

“Được rồi. Tôi chỉ có thể giúp mọi người đưa, còn chuyện anh ấy nhận hay không, không liên quan đến tôi nha.” Từ Như Ý ôm một đống đồ vật, nhét hết vào cặp sách.

Lúc giải lao, cô đem tất cả đưa đi: “Anh trai, thì ra ở trường anh rất được hoan nghênh!”

“Ai bảo em nhận?”

“……”

“Trả về đi!”

Sở Tĩnh rõ ràng tức giận.

“Thật xin lỗi, em thấy các cô ấy quá nhiệt tình, em từ chối thì không lễ phép.”

Sở Tĩnh trương miệng, không biết nên nói gì với cô.

“Được rồi, anh không thích, đương nhiên em sẽ không để bọn họ quấy rầy đến anh nữa.” Từ Như Ý nói.

Đối với đảm bảo của cô, Sở Tĩnh không để trong lòng. Vì hắn biết rõ: Mấy nữ sinh đó, đã không biết bao nhiêu lần, thông qua bao nhiêu loại phương pháp, muốn biểu đạt tình yêu với hắn.

Vừa mới bắt đầu, hắn không vì thế mà phát giận, chỉ lễ phép cự tuyệt, kết quả bọn họ càng thêm không kiêng nể gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.