[Xuyên Nhanh] Phương Án Hoa Thức Nghịch Tập Nam Thần

Chương 385: Em gái nhuyễn manh vs anh trai ngây thơ (16)



Editor: Ochibi

“Thật xin lỗi. Mình không biết em ấy thích gì, nghĩ mãi cũng không có gì ấn tượng.” Đột nhiên, hắn không muốn nói cho người khác biết thứ cô thích, dù cho hắn cũng chỉ biết một chút mà thôi.

Hàn Dĩ An oán trách nói: “Xem ra, cậu cũng không quan tâm em gái mình lắm. A Tĩnh, không phải mình đã nói cậu rồi sao, cậu lãnh đạm với mấy cô gái khác thì cũng thôi đi, nhưng Như Ý là em gái cậu đó, tốt với em ấy một chút, biết không?”

“Biết rồi.” Hắn thuận miệng có lệ.

“Nếu mình có một cô em gái như vậy, nhất định lúc ngủ cũng sẽ bật cười.” Hàn Dĩ An mặc sức tưởng tượng, “Thật sự quá dễ thương quá đáng yêu…… Không đúng, Nếu em ấy là em gái mình, Vậy thì không làm bạn gái được. Tốt nhất cứ làm em gái cậu đi!”

Sở Tĩnh không để ý đến hắn, lập tức vào lớp.

“Này, A Tĩnh, cậu giúp mình hẹn em ấy được không? Mình là người cậu hiểu rõ, tiện nghi cho người khác không bằng tiện nghi cho anh em nhà mình đúng không?”

Sở Tĩnh không để ý tới hắn, Hàn Dĩ An liền nói không ngừng, bị hắn phiền mãi. Hắn đành phải nói: “Được rồi. Mình sẽ cố gắng.”

“Thật tốt quá. Nói với em ấy, cuối tuần gặp ở công viên trò chơi.” Hàn Dĩ An giữ chặt vai hắn. Sợ hắn đổi ý, lại bổ sung, “Mình sẽ cho người đặt vé ngay, không gặp không về nha!”

Nhìn đến Hàn Dĩ An mặt mày hớn hở, Sở Tĩnh có chút bực bội trong lòng. Đột nhiên rất hối hận, vì sao phải đáp ứng yêu cầu của cậu ta?

……

Chỉ chớp mắt, đã đến giờ tan học.

Trên đường, Từ Như Ý vẫn luôn nói những chuyện xảy ra trên lớp. Sở Tĩnh trước sau như một im lặng.

Về đến nhà, thấy thân ảnh nhỏ của cô bận rộn trong phòng bếp, lòng Sở Tĩnh có chút loạn.

Vốn tưởng rằng cô chỉ biết nấu mỗi một món. Không ngờ, mỗi ngày Như Ý đều sẽ thay đổi da dạng món ngon cho hắn.

Mà hắn không biết, vì sao mười ngón tay không dính dương xuân thủy* như thế, có thể làm ra mỹ vị ngon nhất thế gian?

(*Dương xuân thủy là nước tháng 3, vào mùa xuân, nước rất lạnh, thì không cần phải đụng tới nước giặt quần áo. Cả câu hình dung về việc sống trong nhung lụa)

“Anh trai, rửa tay ăn cơm.” Từ Như Ý đã đem chén đũa lên bàn.

Sở Tĩnh rửa tay xong, nhìn thấy cô ước lượng mũi chân, bước đi nhẹ nhàng dùng chiếc đũa gắp bông cải xanh, đưa đến bên miệng hắn.

Cô luôn như vậy, thích ăn vụng trước một miếng, hoặc là đút hắn ăn một miếng.

“A ——” Từ Như Ý nhìn hắn, “Anh trai, mở miệng.”

Lần đầu tiên bị người khác đút ăn như con nít, trong lòng Sở Tĩnh nổi lên gợn sóng.

Trưởng thành, ỷ lại. Đôi khi hắn nghĩ, kiểu con gái nào, mới có thể thật sự kiểm soát được hắn?

Ôn nhu kiều mị? Ngự tỷ thành thục? Hay là hiểu biết?

Duy mỗi kiểu đáng yêu dễ thương hắn chưa từng nghĩ mình sẽ tìm tới.

Nhưng bây giờ, mỗi ngày sớm chiều ở chung, nhìn cô nấu cơm cho hắn, giặt quần áo cho hắn (tuy rằng dùng máy giặt), tâm hắn vì thế mà thiên hướng cô, ngăn không được tưởng tượng vẫn sẽ sống cùng cô đến suốt đời……

Không. Bọn họ là anh em, sao có thể có suy nghĩ như vậy. Hơn nữa, cô rõ ràng chẳng trưởng thành gì cả, không đáng tin cậy chút nào.

Nếu sau này ai cưới cô, có lẽ sống lâu dài sẽ thấy phiền?

Ngoài việc cô nấu ăn ngon, hầu như không còn gì nữa.

Tính tình mơ hồ, hay phạm sai lầm; thích làm nũng, kiêu căng……

Lúc đầu, có lẽ ai đó sẽ bao dung cô, nhưng về sau thì thế nào?

Sở Tĩnh ngẩng đầu, nhìn người bên kia ăn rất ngon miệng. Trong lòng bị cấm đoán mà đau khổ.

Sau khi cô lớn lên, sẽ có một người chỉ nhìn thấy mặt tốt của cô, mà bỏ qua tất cả tật xấu của cô sao?

Nam nhân kia nếu chỉ nhất thời mới mẻ, lâu ngày không thể chịu đựng được nữa, cô phải làm sao bây giờ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.