Vì sao hắn phải quan tâm? Hơn nữa, sau này hắn cũng sẽ có gia đình của mình, cô chỉ là em gái hắn.
“Anh trai, ăn ngon không?” Từ Như Ý đánh gãy suy nghĩ của hắn.
“Ngon.”
Được hắn khẳng định, Từ Như Ý rất vui vẻ. “Anh mau ngồi xuống đi, tới ăn này.”
Sở Tĩnh đờ đẫn ăn thức ăn trong chén. Dù cho vô cùng ngon miệng, lại bởi vì thất thần mà không biết mùi vị thế nào.
“Anh, anh có tâm sự à?”
“Em…… em thích cái gì?” Nhớ tới lời Hàn Dĩ An, Sở Tĩnh chần chờ mở miệng.
“Hả?” Từ Như Ý ngẩn người, sau đó hưng phấn, “Anh đang quan tâm em sao?”
“Không phải.” Sở Tĩnh lập tức phủ nhận.
“Em thích……”
“Không cần phải nói.”
“…… A.”
Ăn cơm xong, hai người làm bài tập như thường lệ, vận động, tắm rửa, rồi chuẩn bị ngủ.
Mãi đến khi cô vào phòng, Sở Tĩnh cũng không nói ra chuyện Hàn Dĩ An hẹn cô.
Theo bản năng, hắn rất bài xích có nam sinh khác lấy lòng cô, thích cô. Nhưng lại không thể ngăn cản người khác làm thế.
Nhìn cửa phòng đóng chặt, Sở Tĩnh do dự vài giây, cuối cùng vẫn gõ cửa.
“Vào đi.” Giọng Từ Như Ý vang lên.
Sở Tĩnh đi vào.
Từ Như Ý mới vừa tắm xong, đang nằm trên giường. Hai chân mảnh dài đá tới đá lui, thích thú nghe nhạc trên điện thoại.
Cô mặc áo hai dây ngắn vàng nhạt, lộ ra hai bờ vai nhỏ, cùng với vòng eo mảnh khảnh. Phía dưới là quần cao bồi, phụ trợ đôi chân thon dài trắng tinh của cô.
Nghe tiếng mở cửa, cô quay đầu.
“Anh trai, có chuyện gì à?” Từ Như Ý gỡ tai nghe xuống, xoay người ngồi dậy.
Có lẽ vừa rồi cô cũng không chú ý, đai eo tinh tế có chút rời rạc, ngực đã mơ hồ lộ ra.
Bộ ngực nhỏ trắng mềm mại phát dục rất tốt, nguyên nhan do áo trên ngắn nhỏ, mà lộ ra rốn tuyết trắng, khiến Sở Tĩnh đứng ở cửa không nhịn được lăn lộn yết hầu.
“Anh…… Sáng mai nói sau vậy.” Sở Tĩnh nói xong định rời đi.
Từ Như Ý rời giường, giữ hắn lại, “A, anh trai, chờ em một chút!”
Sở Tĩnh vốn có chút hoảng loạn, lúc này bị cô kéo mạnh, cả người ngã lăn trên giường.
Lúc hắn phản ứng lại, nhận ra mình ép kín mít cô gái. Lập tức đỏ mặt.
Lại lần nữa gần gũi cảm nhận thân hình mềm mại của cô, cảm giác vậy mà rất sảng khoái!
Bỗng chốc nhiệt huyết dâng lên, hô hấp hắn trở nên dồn dập.
Hốc mắt như có cổ nhiệt khí, hắn nhìn người dưới thân cũng mông lung. Da cô như ngọc, hai tròng mắt sáng ngời, và cái miệng nhỏ đỏ bừng……
Sở Tĩnh nhấp nháy môi, áp chế phản ứng sinh lý bình thường, nỗ lực khống chế hô hấp.
“Anh trai.” Từ Như Ý chớp chớp mắt, kêu lên.
Giọng cô trong trẻo như tiếng suối trên núi, dễ nghe như vậy, êm tai như thế.
Sở Tĩnh cảm giác bản thân đã quên ước nguyện ban đầu, thân hình bên dưới mềm như bông, khiến hắn dâng lên cảm giác khác thường.
Cô hé mở môi anh đào, tựa như đang âm thầm mời gọi hắn.
Nếu định lực không đủ, hắn nhất định đã đến gần, hôn lấy cô.
Gian nan nuốt nước miếng, Sở Tĩnh dùng tay chống đỡ thân thể, để tránh lại có nhiều tiếp xúc với cô.
“Rất xin lỗi!” Hai người cùng lúc nói.
“Không sao cả!” Bọn họ lại nói.
“Ha ha……” Từ Như Ý nở nụ cười.
Không khí gần như nhẹ nhàng hơn, mây đỏ trên mặt Sở Tĩnh cũng dần tiêu tán.
Hắn ngồi dậy, đứng ở vị trí cách ca cô nhất.
“Anh trai, anh tìm em có chuyện gì?”
“Em nói trước đi.”
________
Dạo này bận quá nên ra chương hơi trễ, mọi người thông cảm nha ~~