Xuyên Nhanh: Phương Pháp Chính Xác Thay Đổi Kịch Bản

Chương 15: Tứ phúc tấn tiến hành cách mạng tiên phong (7)



(7)

"Vô pháp vô thiên, vô pháp vô thiên!" Tứ gia đứng trước mặt hoằng huy giả, không còn bộ dáng nghiêm túc lạnh như băng mà tức giận đến mức ngón tay đều có chút phát run.

"Xác thật quá kiêu ngạo! Gia, cần phải tìm cho ra kẻ đứng đằng sau, nhất định phải nghiêm trị!" Giang Họa sắc mặt nghiêm túc phụ họa.

Từ lúc cô bắt được người này đến hiện giờ là đã hơn nửa canh giờ. Trước là Giang Họa sợ hắn có tiếp ứng, không dám tùy tiện ra cửa, lăng lăng ngốc ngốc ngồi mười tới phút, mới đợi được Lục Vu xong xuôi việc trở về viện.

Vừa về, Lục Vu phát hiện trong viện của phúc tấn không có người trông coi, sợ hãi lỡ có kẻ xấu đi vào, kinh hoảng không thốt nên lời.

Chờ Giang Họa trấn an xong Lục Vu vừa tự trách vừa phẫn nộ, Lục Vu lập tức tìm rất nhiều vú già trông coi nhà chính, lúc sau liền chạy như bay tới tiền viện thỉnh tứ gia.

Tứ gia từ trong đống lời nói lộn xộn không đầu đuôi của Lục Vu tìm được trọng điểm, liền hùng hổ vọt lại đây.

Sau khi tương đối tượng trưng biểu đạt quan tâm đến an toàn của Giang Họa, cũng từ Giang Họa chỗ biết được ngọn nguồn, lực chú ý của tứ gia hoàn toàn tập trung vào phẫn nộ—— hoặc là nói, phẫn nộ vì có người đang uy hiếp hắn.

Giang Họa đối với lí do hắn phẫn nộ cũng rõ ràng,

Càng là người quyền cao chức trọng, càng tiếc mạng, mà đám người sinh ra đã là long tử phượng tôn, tỷ lệ người tích mệnh ước chừng cao nhất cả nước.

Cũng may không phải người bình thường, tứ gia thực mau tìm lại lý trí, lần nữa biểu đạt quan tâm với Giang Họa, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói, "Người gia sẽ mang đi, lát nữa điều cho ngươi vài người đắc dụng lại đây —— đám người canh giữ trong viện hôm nay đều là phế vật không dùng được."

Có lẽ cảm thấy mình có chút gay gắt, hắn lại bổ sung, "Phúc tấn ngày thường cũng quá nhân từ, phải biết cách trị kẻ dưới, ngươi quá nhân từ hiền lành, những người này căn bản sẽ không đem ngươi vào mắt. Lúc trước thì thôi, về sau không thể như thế......"

Tứ gia vừa nói vừa dạy, liền có xu thế nói liên tục không ngừng,

Giang Họa trên mặt gật đầu đồng ý, trong lòng lại là chửi thầm, xem ra tứ gia lòng dạ hẹp hòi giận chó đánh mèo việc này, quả nhiên con người nhỏ nhen đến không thể nhỏ nhen hơn.

Trước đây tứ phúc tấn quản lý trong phủ, chưa từng xảy ra sai lầm, muốn nói nàng không biết trị người dưới, quả thực là chê cười.

Đối với người trong phủ, thời điểm duy nhất nàng "nhân từ quá mức", chính là đối mặt với đám tiểu thiếp của tứ gia, khi đó nếu nàng đúng như tứ gia chỉ bảo mà làm, chỉ đám tiểu thiếp, đặc biệt là Đồng Tú Ngọc, không đứa nào tay chân lành lặn xuất hiện trước mặt tứ gia hắn nữa đâu.

Hiện tại chạy tới giáo dục ta, còn không phải là vì ngươi không tự quản được phủ của mình, muốn trút giận lên đầu ta.

"Đa tạ gia quan tâm, thiếp sẽ để ý."

Chờ tứ gia phê bình phương thức quản lý nhân sự của tứ phúc tấn từ đầu tới đuôi xong, Giang Họa nhanh chóng tỏ vẻ sẽ tiếp thu chỉ thị, sau khi biểu lộ chân tình tối qua, mỗi lần cô đối mặt tứ gia đều biến thành tình huống sếp và nhân viên như vậy, làm cựu hoàng đến một nước, Giang Họa không thích tình huống này chút nào.

Không đợi người này tiếp tục càm ràm, cô liền chuyển chủ đề, "Gia đối với người phía sau màn...... Có ý tưởng gì không?"

Tứ gia nghe vậy, lập tức thoát khỏi trạng thái "dạy dỗ và giáo dục", lời này của Giang Họa chính là ám chỉ "ta có điều muốn nói", tứ gia trường kỳ chiến đấu hăng hái với người khác khong thể nào không biết.

Hắn nhàn nhạt nhìn Giang Họa liếc mắt một cái, "Phúc tấn là có cao kiến?" Lại chưa nói bản thân có hoài nghi ai hay không.

Cao kiến? Giang Họa ánh mắt lóe lóe, thái độ này, có vấn đề.

"Thiếp nào có cao kiến gì, bất quá thiếp chỉ là có chút tò mò,"

Cô hành lễ, lấy kỳ khiêm cung, lại không chút nào sợ hãi thái độ đột nhiên lãnh đạm lại ẩn chứa cảnh cáo của tứ gia,

"Có thể đi lại tự nhiên trong nội viện, lại có thể bắt được thời cơ khi viện của thiếp nhân thủ lỏng lẻo,lại có thể nhanh chóng hành động như vậy...người có khả năng làm tất cả những điều này, trừ người trong phủ tứ gia...... Chỉ sợ không nhiều lắm đi?"

Theo lời nói của Giang Họa, tứ gia sắc mặt càng thêm lãnh đạm, lạnh lùng nói, "Phúc tấn không cần mẫn cảm như thế, hiện giờ trong phủ bận rộn, vội vã nhiều việc, phúc tấn vẫn là mau chút ổn định mọi việc trong phủ. Việc này trọng đại, gia sẽ tự xử lý...... Ngươi không nên nhúng tay."

Xem ra tứ gia cũng biết tiểu thiếp của hắn là cái loại mặt hàng gì, không chỉ phái người lẻn vào sân tứ phúc tấn, chỉ sợ liền cái chết của Hoằng Huy, cũng sẽ không sạch sẽ đến đâu đi. Nhưng hắn chẳng những không lập tức khống chế thẩm vấn người có hiềm nghi, nhìn dáng vẻ không nói loài nào này, có vẻ sẽ còn bao che một hai...

Còn ở đây uy phong với ta?

Thật đúng là phụ thân tốt, trượng phu tốt!

Giang Họa nội tâm khinh thường, trên mặt tuy không hiển lộ chút nào, ngữ khí lại cường ngạnh một chút, "Người sau màn không chỉ cho người giả làm Hoằng Huy, trong lời nói của hắn cũng nói đến nguyên nhân cái chết của Hoằng Huy...cho dù lời này là thật hay giả, cũng nên kiểm tra thực hư một phen, thân là chủ mẫu, thiếp có tư cách biết lý do vì sao hắn lại "vu oan" cho Đồng trắc phúc tấn. Người này chọn lúc mẫn cảm như vậy mà ra tay, chỉ sợ hắn có can hệ đến chuyện của Hoằng Huy thiếp là không thể làm như không có việc gì. Riêng việc người này dám dùng Hoằng Huy....ta đã không thể buông tha!"

Nói đến hai chữ "vu oan" khi, còn tăng thêm ngữ khí.

Tứ gia nghe vậy, chăm chú nhìn cô thật lâu, ngữ khí mang thâm ý nói, "Phúc tấn nói đến hai từ " vu oan ", tựa hồ rất có nội hàm?"

"Gia cũng không cần mẫn cảm như thế." Giang Họa rốt cuộc vẫn cũng từng làm đương gia một quốc gia mười mấy năm, chẳng sợ sau khi lui xuống cũng vẫn là trên vạn người, trừ bỏ học luyện được chút bản lĩnh y học gà mờ, một thân tính tình cũng không nhỏ chút nào.

Lúc này nhịn rồi lại nhịn, mới nhịn xuống không cười thẳng vào mặt tứ gia, trong lời nói còn ẩn chứa khinh thường, "Thiếp Hán học không tốt, nhưng vừa ăn cướp vừa la, lại là nghe qua."

"Phúc tấn!" Tứ gia quát bảo Giang Họa ngưng lại, nhìn cô một cái, thở sâu, gằn từng chữ một nói, "Có chút lời, nghĩ cẩn thận trước khi nói ra ngoài."

Lần này Giang Họa nhịn không được, thật sự là không nhịn nổi nữa.

Cho dù đây là tiểu thuyết ngôn tình, tứ gia là nam chính tính thâm, nhưng không ngờ được hắn lại không nói lý như vậy!

Không cần ngươi có nửa phần bản lĩnh như Ung Chính trong lịch sử, nhưng làm ơn đừng hành xử không lí trí như vậy?! Giang Họa tuy cũng không quá thích nhân vật như Ung Chính nhưng xây dựng tính cách nhân vật đến mức này cũng thật sự khó có thể không phẫn nộ.

Lúc xem qua tiểu thuyết cùng cốt truyện, Giang Họa còn có thể khen nữ chủ một câu "Có tâm kế, có bản lĩnh",

Nhưng lúc sau Hoằng Huy giả bị cô bắt được, nghĩ lại, liền đại khái nhìn thấu kế hoạch của nữ chủ. Nhìn được ra cũng là vì đời trước lăn lộn với một đám người tinh anh, đời này lại có cốt truyện cùng ký ức của tứ phúc tấn.

Xem thái độ của tứ gia hiện tại, Giang Họa mơ hồ cảm nhận được, chỉ sợ nghe lại những lời từ trong miệng Hoằng Huy giả, tứ gia đã biết đây đều là nữ chủ dàn dựng.

Nhưng hắn không biết nữ chủ vô tội, mà thực sự cho rằng nữ chủ hạ tay với Hoằng Huy. Hoặc có lẽ, ngay từ tối hôm qua, hắn đã sớm tra được dấu vết nữ chủ để lại – vậy mà vẫn như trúng tà, một mực bao che!

Ta thật đúng là xem thường ngươi!

"A!"

Giang Họa rốt cuộc không đành lòng, hừ cười một tiếng, không chút nào kiêng kỵ sắc mặt tứ gia châm chọc, "Ta không phải người mù kẻ điếc, không phải kẻ ngu xuẩn, không phải phải kẻ nhu nhược bị người khinh đến trên đầu còn có thể nén giận, càng không phải kẻ có thể buông tha cho kẻ thù gϊếŧ con ta!"

Lời nói mang theo kim, châm chọc tứ gia, không đợi hắn ngắt lời, Giang Họa lại nhanh chóng nói tiếp,

"Nếu không phải Hoằng Huy bệnh, cũng đã tra được Đồng thị lén lút bỏ đồ vào thuốc của nó ——"

Tuy rằng khinh thường tứ gia xử trí theo cảm tính, Giang Họa cũng sẽ không xem thường chỉ số thông minh của hắn, lời oán thán vừa thật vừa giả, phải làm lợi thế nghiêng về phía mình. Dù sao Dận Chân cũng sẽ không thừa nhận hắn biết Đồng Tú Ngọc chưa thực sự cho đồ vào, một khi hắn nói chuyện này ra, hắn chính là kẻ bao che cho người có hiềm nghi gϊếŧ trưởng tử của mình.

Dù sao cũng không tính nói dối, cô biết Đồng Tú Ngọc muốn thêm cái gì vào thuốc của Hoằng Huy, nếu không phải tứ phúc tấn canh chừng nghiêm ngặt, đồ vật đồ vật chắc cũng cho vào rồi.

Đến nỗi thêm vào là thứ tốt hay xấu, Đồng Tú Ngọc có phải là hung thủ hay không, đều là râu ria.

"——Chỉ sợ ta còn bị Đồng trắc phúc tấn kỳ mưu diệu kế, đùa bỡn đến chết! ——"

"——Ha! Thật là buồn cười, còn để đồ ngu này diễn một màn "vu oan". Có phải Đồng thị muốn ta đến trấn an nàng? Muốn ta đem kẻ thù thành người bị hại? Nàng thì " thiện giải nhân ý ", cũng an ủi ta, cổ vũ ta, bồi ta đưa tiễn Hoằng Huy khi, nói không chừng trong lòng nàng ta chính là cười ta ngu xuẩn, một bên vì thần cơ diệu toán nàng bày ra mà tự đắc! Nàng cho rằng......"

Giang Họa không ngừng miệng mà nói, tứ gia cũng đã giận tím mặt, lạnh lùng quát,

"Ô Lạp Na Lạp thị! Gia niệm tình ngươi đau lòng vì mất con, hôm nay nhường nhịn ngươi đủ đường, không có nghĩa là ngươi liền có thể được một tấc lại muốn tiến một thước!"

Giang Họa trong lòng cười lạnh, nghe kìa, đau lòng vì mất con. Như vậy Dận Chân ngươi thì sao, ta thấy ngươi chính là đuối lý!

"Chân tướng sự tình ra sao gia sẽ điều tra, không cần ngươi đến dạy ta!"

Kích động trong lòng tứ gia dường như chỉ là một thoáng chớp mắt. Hắn đá Hoằng Huy giả đang nằm trên đất, lạnh lùng liếc Giang Họa,

"Huống chi người có thể làm những chuyện này...... Như ngươi lời nói, người trong phủ có năng lực này không nhiều. Trong đó người thuận lợi nhất —— thậm chí không phải gia!"

Mẹ nó ngươi muốn án chỉ tứ phúc tấn ta tự bày ra một màn này?

"Dận Chân, ngươi khinh người quá đáng!"

Tứ gia lời còn chưa nói xong, Giang Họa liền minh bạch hắn đang ám chỉ cái gì, đối với mức độ bênh vực người mình của hắn, Giang Họa là lần đầu chứng kiến: từ khi trẫm lên ngôi đến nay, chưa có kẻ nào hoang đường như hắn!

Giang Họa không chút nào nhường nhịn, đáp trả,

"Ta ở bên cạnh chăm sóc lúc Hoằng Huy bệnh nặng, thiếu nhân lực như vậy còn có thể tra được tin tức, ngươi đừng lí do ngươi cái gì cũng không biết! ta tra được tin tức từ ba ngày trước, đến nay phủ cũng đã yên ổn, Đồng thị vẫn an gối vô ưu."

"Kết quả hôm qua ta mới ám chỉ với ngươi cái chết của Hoằng Huy có nội tình, hôm nay liền xuất hiện một kẻ giả thần giả quỷ, đột nhập vào nội phủ canh gác nghiêm ngặt, qua cả con mắt của đám người ngươi xếp vào chỗ ta, vào phòng ngủ của ta tới "vu oan" Đồng thị! ——"

"——chao ôi! Ta cũng không biết tứ gia có đam mê để nam tử lạ đến nhìn nữ nhân của mình ngủ cơ đấy!"

"Người ta nói thượng hữu sở hảo, hạ tất thậm yên. Ngài đọc nhiều sách, chữ "cực" còn cần ta giải thích cho ngài nghe? Đời Tống ngày xưa có Trương thị "cực" sủng long ân như vậy, giờ Đồng thị ở trên đầu quả tim ngài, ngài bao che cho nàng đến "cực" không kém..."

Nói nói, Giang Họa theo thói quen bắt đầu châm chọc, không màng tứ gia vài lần kêu cô câm mồm.

* Trương Quý phi là phi tần được Hoàng đế Tống Nhân Tông đặc biệt sủng ái, là một trong những nữ nhân nổi tiếng nhất trong lịch sử nhà Tống. Năm 1054, Trương thị đột ngột qua đời vì bạo bệnh, khi vừa 30 tuổi. Hoàng đế đau buồn tột độ, nghỉ thiết triều 7 ngày, cấm hoạt động vui chơi tiệc tùng ở kinh thành suốt 1 tháng sau đó.

*Thượng hữu sở hảo, hạ tất thậm yên(上有所好, 下必甚焉): bề trên có một loại yêu thích, phía dưới nhất định càng yêu thích hơn. | trên làm dưới theo, ảnh hưởng rất lớn.

"Bang ——!"

Một tiếng tát thanh thúy vang lên, Giang Họa bị đánh đến ngã xuống, trong nhà nháy mắt an tĩnh lại, tiếng kim rơi cũng có thể nghe rõ mồn một.

"Làm càn! Ô Lạp Na Lạp thị, ngươi quả thực làm càn!" Tứ gia cũng sửng sốt trong chớp mắt, thực mau phản ứng lại, mặt không đổi sắc răn dạy Giang Họa, "Từ giờ trở đi, ngươi không cần ra cửa, tự mình tỉnh lại đi, đừng có để gia——"

Dận Chân ngươi dám! Trẫm muốn tru di cửu tộc nhà ngươi!

Gian nan nhịn xuống lời sắp ra đến miệng, bị một bạt tai, Giang Họa căn bản không nghe thấy lời tứ gia nói, cô hiện tại lửa giận công tâm, lý trí đặt sau đầu, chỉ muốn phát tiết lửa giận.

Đời trước sau khi Tứ hoàng tử Ngụy Thế Chu an phận, Giang Họa đăng cơ rồi tính tình vẫn tương đối dễ nói chuyện, hắn cũng không ít lần tìm cô tâm sự.

Có khi ngồi trên bàn rượu, vì chuyện tự hoàng tam tử Ngụy Khản, cũng vì Giang Họa không sinh thêm đứa con nào khác, rất nhiệt tâm ra chủ ý, chỉ tay năm ngón việc cô với Hoàng hậu. Toàn nói những chuyện nam nam nữ nữ.

Giang Họa trước kia còn cảm thấy hắn thật thiếu văn minh, nhưng nghe Ngụy Thế Chu nói nhiều cũng thành quen, cảm giác mình nói mấy chuyện này thuận mồm như vậy cũng đều là nhờ hắn, nói còn rất văn nhã, người không học thức đều nghe không hiểu.

"Ha ho...... Đồng thị trước lúc nhập phủ có nghe đồn đãi nàng ta tinh nghiên Ngũ kinh, ta vốn là không tin, hiện giờ xem ra, ít nhất nàng cũng đem《 Lễ Ký 》 nghiên cứu thấu!"

Giang Họa bị tứ gia chọc tức, ánh mắt như muốn gϊếŧ người, nói từng chữ rõ ràng, trước lúc bị ngắt lời xổ ra một tràng.

Nghe mấy lời đầy nội hàm của Giang Họa, tứ gia dần dần bình tĩnh lại, chỉ là ánh mắt lại lạnh hơn vài phần, nhìn Giang Họa như nhìn một người xa lạ, không có bất luận cảm tình gì,

"Niệm ngươi tang tử —— đây là lần cuối cùng gia nhắc nhở. Những lời ngươi nói hôm nay, gia sẽ không truy cứu. Đưa tang Hoằng Huy, sự vụ trong phủ, vẫn từ ngươi chủ trì. Sau khi mọi việc hoàn tất, chúng ta bàn lại việc này, ngươi dùng mấy ngày này nghĩ kĩ xem làm sao thuyết phục gia để yên vị trí chủ mẫu của ngươi."

Nói xong liền phất tay áo rời đi.

Lão tử không còn gì để nói với ngươi! Từ hôm nay trở đi, không phải ngươi chết, chính là ngươi chết thảm!

Không đem Đại Thanh của ngươi làm rớt, không để ngươi trả giá vì đại bất kính hôm nay, ta sẽ cút trở về chùi đít cho Lăng Quang tiểu tiện nhân!

_____

Tác giả có lời muốn nói:

Lễ Ký · truy y, cường điệu " cực ", cơ bản là minh chỉ tứ gia là cái ntr người yêu thích 2333

[Lễ Ký câu cú nghiêm cẩn, văn từ uyển chuyển, tiền hậu hô ứng nhịp nhàng, ngôn ngữ linh hoạt, được coi là kinh điển của Nho gia, là những lời chỉ dẫn con người trong việc nói năng. Editor cho rằng tác giả đang muốn nói Giang Họa ở đoạn trên đang ám chỉ Đồng Tú Ngọc dùng lời đường mật dẫn dắt Dận Chân.]

Về câu cuối cùng, [tác giả để liếm đít editor sửa thành chùi đít, nguyên văn: ta liền lăn trở về cho lăng chỉ tiện nhân liếm mông!]

lúc đó ta viết một mạch quá lưu loát sướng tay, rốt cuộc ta cũng không quen viết nhiều lời thô tục, nhiều người dùng mấy câu thô tục gia tăng cảm giác hài hước, nhìn đến nhiều phát hoảng.

Nhưng là sau lại nghĩ nghĩ, nữ chủ hai mươi mấy năm làm đàn ông, cho dù là hoàng đế, nhưng bản thân dưới tình huống bản thân là người hiện đại, tiếp xúc với mấy câu chửi tục, trong lúc cảm xúc kích động nói một hai câu, là hợp lý.

Mà lúc này đúng là thời điểm nàng cảm xúc kịch liệt nhất, cho nên nghĩ lại, vẫn là không sửa.

Ta cảm thấy một câu cuối cùng phi thường mãnh liệt biểu lộ quyết tâm nữ chủ! Phi thường mãnh liệt! So với mười cái dấu chấm than còn mãnh liệt hơn!

Về xưng hô, chỉ là cảm thấy như vậy tương đối ứng hòa ngữ cảnh, cũng coi như là đại biểu cảm xúc biến hóa đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.