"Hả? Còn có thể phun trào?" Đến lúc này Tư Đồ Kiệt hơi vui mừng, không nghĩ tới Dư Bối Nhi không chỉ là một đại mỹ nhân, còn có thể tự mình phun trào.
Đúng là lượm được bảo bối, đủ chơi một trận rồi.
Dư Bối Nhi bị đùa giỡn lâu như vậy lại đạt cao trào thêm lần nữa, đôi mắt mệt mỏi sắp không mở ra được, trước khi ngủ cảm giác tựa như có cái gì đó không đúng, hình như đã quên mất cái gì đó.
Tư Đồ Kiệt cầm khăn lau ngón tay của mình sạch sẽ, trở lại thì nhìn thấy Dư Bối Nhi đã ngủ rồi.
Nhìn mỹ nhân ngủ, thái độ trên mặt lại có chút phức tạp.
Sáng sớm ngày hôm sau đã bị tỳ nữ gọi dậy, sau khi tắm rửa thay quần áo sẽ phải vào cung yết kiến Tần vương.
"Phu nhân khỏe rồi sao?" Lúc Tư Đồ Kiệt tiến vào Dư Bối Nhi còn chưa mặc xong y phục, có thể tinh tường nhìn thấy xương quai xanh của nàng có ấn ký màu hồng, những vết đỏ này còn kéo dài đến phía dưới xương quai xanh của Dư Bối Nhi, cũng chính là...... Nhìn nhìn, Tư Đồ Kiệt đỏ mặt.
Dư Bối Nhi kinh ngạc nhìn bóng lưng chạy trối chết của Tư Đồ Kiệt, nàng không có làm cái gì mà? Chẳng lẽ đây không phải là hắn ban cho? Tại sao lại có cảm giác ban ngày và ban đêm như hai người???
Đợi đã nào...! Hai người? Nàng rất khẳng định Tư Đồ Kiệt không có huynh đệ, hơn nữa dù gì thời điểm bọn họ đặc biệt hợp thành một...... Chẳng lẽ......
Bây giờ Dư Bối Nhi chỉ là suy đoán, vẫn không thể khẳng định.
Bây giờ Tư Đồ Kiệt đâu còn cảm giác tà mị (*) tối hôm qua, hoàn toàn chính là một ngọc diện công tử ngại ngùng, căn bản không dám nhìn thẳng Dư Bối Nhi.
(*): Không đàng hoàng.
Dư Bối Nhi mặt không thay đổi nhìn hắn, mãi cho đến khi mặt của hắn càng ngày càng đỏ, sau đó liền lấy cớ xe ngựa quá ngột ngạt, đi ra ngoài cưỡi ngựa.
Khóe miệng nhẹ nhàng nâng lên, đáng đời, ai bảo tối hôm qua ngươi khi dễ ta như vậy! Ta còn chưa có đỏ mặt đâu!
Tần vương vẫn rất khách khí với Dư Bối Nhi, chưa nói hai câu liền phái nàng đến chỗ Vương Hậu.
Nếu như muốn hỏi nàng hôm nay trôi qua như thế nào, nàng sẽ nói cho ngươi biết nàng muốn yên tĩnh, đừng hỏi tại sao, nếu như một nữ nhân tương đương với 500 con vịt thì hôm nay nàng ở cùng với mười nữ nhân hơn một canh giờ......
Cho đến khi Tư Đồ Kiệt tới tìm nàng Vương Hậu mới thả người.
Hai người ở trên xe ngựa một đường im lặng, Tư Đồ Kiệt vẫn còn đang xấu hổ, còn Dư Bối Nhi lại đang suy tư làm sao để xuống tay với công công của mình.
"Chàng biết phụ thân thích cái gì không?" Nghĩ thật lâu, Dư Bối Nhi vẫn quyết định xuống tay từ chỗ Tư Đồ Kiệt.
"Phụ thân? Nàng vì sinh nhật phụ thân sao?"
"Hả? Đúng vậy."
Cuối cùng Tư Đồ Kiệt suy nghĩ hồi lâu nhưng không có nói ra Tư Đồ Chiến thích gì, xem ra hình như là thứ Tư Đồ Chiến thích khiến Tư Đồ Kiệt khó có thể hé răng.
"Sao vậy?" Dư Bối Nhi có chút không hiểu.
"Phụ thân hắn...... Thích nhất chính là chòm râu ria......" Thật ra Tư Đồ Kiệt cũng nghĩ không thông tại sao phụ thân của mình lại kiên quyết để gương mặt anh tuấn nhất định phải giữ lại một đống râu ria phá hư hình tượng, khiến cho rất nhiều người lần đầu tiên gặp qua Tư Đồ Kiệt và Tư Đồ Chiến đều hoài nghi đây có phải phụ thân ruột thịt của hắn hay không.
"......" Đây có lẽ chính là cái gọi là danh nhân cổ quái (*)?