Trên giang hồ bỗng nhiên nhấc lên một cơn sóng trừng trị kẻ ác hướng tới cái thiện, phần lớn trừng trị một ít kẻ giang hồ ỷ vào việc bản thân có võ công, ức hiếp bá tánh. Hơn nữa đảo Tiêu Dao còn đứng ra thành lập một tổ chức gọi là Dương Thiện Đường, hoàn toàn do người trong giang hồ xây dựng, do mấy đại thế gia tọa trấn, hơn nữa còn kiến nghị Quân Nhất Ngôn làm Đường chủ.
Không sai, ngay từ đầu kế hoạch của Mộ Bối Nhi chính là như thế. Nàng giao dịch với triều đình sẽ giải quyết những người giang hồ không an phận nhưng không nói tiêu diệt toàn bộ, như vậy không phải là cách giải quyết thật hoàn mỹ hay sao?
Còn về Quân Nhất Ngôn, vị trí đường chủ Dương Thiện Đường này ngoại trừ hắn thì không thể là người khác. Bản thân hắn đã nổi danh bên ngoài, luận võ chiêu thân càng phô bày ra võ công của hắn, cũng tạo nên uy vọng, có thể nói Mộ Bối Nhi từng bước từng bước đẩy hắn đến vị trí này.
Ngày đó Mộ Bối Nhi cố ý chọc giận hắn, giữa hai người yêu nhau bởi vì một chút việc nhỏ mà nảy sinh hiểu lầm sẽ bởi vì thái độ của một bên khiến cho hiểu lầm này càng tăng thêm. Mộ Bối Nhi và Quân Nhất Ngôn cũng là như thế, ngươi không tin tưởng ta, vậy được ngươi nói cái gì thì chính là cái đó, vì vậy... Quan hệ của hai người trở thành như thế này.
Những ngày gần đây Quân Nhất Ngôn cũng không mấy tốt đẹp, sau khi quyết liệt với Mộ Bối Nhi, hắn đã bắt đầu hối hận. Lúc ấy đầu óc nóng lên, không thể suy nghĩ bất cứ chuyện gì, chỉ nghe thấy câu ‘diệt nhân sĩ võ lâm’ hắn lập tức tự củng cố những gì mình suy đoán, sau đó khi hơi chút thanh tỉnh mới nhớ lại. Thái độ Mộ Bối Nhi đối với tên công công triều đình phái tới lạnh nhạt không vui như vậy, hơn nữa với hiểu biết của hắn về Mộ Thanh, Mộ Thanh khẳng định không thể hạ thủ với hắn được, còn có quá nhiều quá nhiều điểm đáng ngờ...
Hắn rất phiền lòng cũng không biết tìm ai để giãi bày, nói cái gì với Thượng Quan Lăng? Nói nữ nhân của ta có khả năng muốn tiêu diệt ngươi sao? Vì vậy khi Dương Văn Thư đúng lúc xuất hiện, bạn chơi từ nhỏ của hắn xuất hiện, hơn nữa còn đề nghị hắn đi du ngoạn, buông những chuyện đó xuống, ngồi xuống nói chuyện cẩn thận với Mộ Bối Nhi.
Nhưng mà hắn thật sự quá xui xẻo, khi ra ngoài cùng với Dương Văn Thư, trùng hợp bị Mộ Thanh nhìn thấy, còn đánh một trận, câu nói trước khi Mộ Thanh đi càng khiến hắn đứng ngồi không yên.
“Quân Nhất Ngôn, tỷ tỷ của ta nhọc lòng vì ngươi vô ích rồi, ngươi có biết đến bây giờ tỷ ấy vẫn hôn mê bất tỉnh hay không?”
Hôn mê bất tỉnh? Đúng rồi, cho dù làm tình hơi mãnh liệt một chút nàng cũng chịu không nổi, càng đừng nói ngày hôm đó hắn...
Mỗi ngày hắn đều đi Mộ phủ, đáng tiếc nhiều lần bị sập cửa vào mặt, muốn dùng khinh công đi vào nhưng Mộ Thanh cũng học giảo hoạt, tầng tầng lớp lớp canh gác tiểu viện của Mộ Bối Nhi, quyết tâm không cho hắn gặp Mộ Bối Nhi... Thậm chí hắn nghe nói là do Mộ Bối Nhi hạ lệnh...
Đến tận hôm nay, Mộ Thanh xanh mặt tới tìm hắn, để hắn làm đường chủ của Dương Thiện Đường bỏ đi này, còn nói đây là ý nguyện của Mộ Bối Nhi.
Hắn hoàn toàn hoảng hốt.
Có lẽ Mộ Bối Nhi thật sự ôm có mục đích tiếp cận hắn, quyến rũ hắn nhưng nàng đứng giữa có được chỗ tốt gì đâu?
Không có, hoàn toàn không có!
Bị hắn phá thân thân không nói còn bị hắn đối xử như vậy.
“Quân Nhất Ngôn, ngươi tự cho là thông minh hơn người, trên thực tế ngươi mới là tên ngốc ngốc nhất thiên hạ!”
Hắn muốn gặp nàng, rất muốn, rất muốn, rất muốn. Nhưng mà hắn không gặp được.
Hai ngày nay, người trong Mộ phủ đều rất cẩn thận, Mộ Bối Nhi bệnh đi bệnh lại đã lâu cũng không thấy đỡ, hai ngày trước gặp một cơn gió lại cảm lạnh. Đại phu đảo Tiêu Dao nói tuy Mộ Bối Nhi bị ngoại thương nhưng nàng ưu tư quá độ, tinh lực tiêu hao nhiều quá mức hơn nữa có tâm bệnh, cho nên bệnh mới tái đi tái lại, không khỏi hoàn toàn. Đại phu kiến nghị nên ở trên giường tĩnh dưỡng thật tốt, uống một ít thuốc an thần.
“Tỷ không yếu ớt như vậy, tỷ có thể tự mình uống.” Mộ Bối Nhi đối với đệ đệ thật đúng là bất đắc dĩ, không phải nàng chỉ làm đổ một lần thuốc thôi sao, lúc sau nhiều lần đều phải để đệ ấy đút, hơn nữa ngay cả một viên mứt hoa quả cũng không cho.
“Mọi chuyện thế nào rồi?” Uống xong thuốc, trong miệng thật sự quá đắng, nàng nhìn chằm chằm vào đĩa điểm tâm kia, tưởng tượng hương vị của nó, nhưng nàng rõ ràng quên mất miệng nàng đắng cho dù ứa nước miếng cũng vẫn đắng.
“Tỷ yên tâm, đã đi vào quỹ đạo, có mấy đại thế gia để tâm, chúng ta nói cho bọn họ biết ý định của triều đình, bọn họ tự nhiên sẽ an an phận phận, người kia vẫn đang xử lý tốt chuyện ở Dương Thiện Đường! Người đâu, bưng điểm tâm xuống! Mấy thứ này sẽ hòa tan dược tính, chờ tỷ đã khỏe lại rồi ăn!” Mộ Thanh biết tâm bệnh của tỷ tỷ là gì, ngày thường cũng sẽ lơ đãng lộ ra một ít chuyện gần đây của người nào đó.
“Ừ, vậy là tốt rồi.” Những lời này Mộ Thanh biết là đang nói về chuyện Quân Nhất Ngôn tiếp quản Dương Thiện Đường, nhìn tỷ tỷ hắn thật sự bất đắc dĩ, càng không nói tới sẽ càng để ý, cho dù tỷ nhắc tới một lần cũng tốt nhưng cố tình làm bộ không thèm như vậy thực tế lại cực kỳ để ý.
“Tỷ tỷ, ngày mai Dương Thiện Đường chiêu mộ rộng rãi các anh hùng hào kiệt thành lập phân đường, mời tỷ, tỷ có đi không?” Lời Mộ Thanh không nói là hoạt động này là kế hoạch của nam nhân nào đó.
“Ừ, đi cũng được, sau đó tỷ lập tức quay về đảo Tiêu Dao, đệ hãy lưu tại đến khi thành gia lại trở về!” Vẻ mặt của Mộ Bối Nhi lạnh nhạt nhưng trong giọng nói làm thế nào cũng nghe thấy có một loại cảm giác nản lòng thoái chí.
“... Như vậy cũng tốt, tỷ có thể an tâm tĩnh dưỡng.” Mộ Thanh thở dài, trong lòng nhịn không được thầm mắng Quân Nhất Ngôn.
Sau khi uống thuốc, Mộ Bối Nhi muốn nghỉ ngơi, Mộ Thanh lập tức ra ngoài làm việc, đúng lúc ở cổng lớn gặp Quân Nhất Ngôn, ai ngờ bên cạnh hắn vẫn dẫn theo nữ nhân kia như cũ, lần này càng làm Mộ Thanh tức điên.
“Quân Nhất Ngôn, ngươi còn tới đây làm cái gì?”
“Mộ Thanh, ta chỉ muốn gặp nàng, nói chuyện với nàng!” Quân Nhất Ngôn vô cùng tiều tụy, trên mặt râu ria xồm xàm, vừa thấy đã biết nhiều ngày không cạo càng đừng nói đến bọng mắt màu xanh đậm kia nhưng Mộ Thanh vẫn không để ý đến hắn, lập tức muốn rời đi.
“Chờ một chút, vị công tử này, Quân ca ca chính là muốn gặp Mộ tỷ tỷ một lần, xin ngươi để huynh ấy gặp một lần có được không?” Dương Văn Thư và Quân Nhất Ngôn cũng coi như là thanh mai trúc mã, nhưng mà sau đó lúc Quân Nhất Ngôn niên thiếu đã được cao nhân dẫn đi học võ, bây giờ gặp lại đã có người trong lòng, nàng cũng bỏ xuống suy nghĩ trong lòng vốn đã bị thời gian hòa tan, một lòng mong muốn Quân Nhất Ngôn có thể hạnh phúc.
“Ngươi có tư cách gì gọi tỷ tỷ của ta là tỷ tỷ?” Như thế nào? Còn chưa tiến vào cửa đã bắt đầu gọi tỷ tỷ? Đáy lòng hắn coi thường Dương Văn Thư như vậy.
“Mộ công tử hiểu lầm, ta và Quân ca ca là thanh mai trúc mã, gọi tẩu tử là tỷ tỷ không quá đáng, ngày đó Quân ca ca bất quá nói đến Mộ tỷ... Mộ cô nương với ta, Quân ca ca muốn ta đưa ra lời khuyên để giúp đỡ mà thôi, Quân ca ca vẫn luôn rất nhớ mong Mộ cô nương!” Dương Văn Thư cũng là một nữ tử thông tuệ, rất biết dựa sắc mặt đoán ý, biết Mộ Thanh cũng chỉ hiểu lầm, năm ba câu đã giải thích rõ ràng mọi chuyện.[QR][diendanlequydon]
“Thật sự?” Trong lòng Mộ Thanh còn nghi vấn nhưng nữ tử trước mắt bình tĩnh chân thành làm hắn không thể không tin, không biết vì cái gì hắn luôn cảm thấy nữ nhân này rất giống tỷ tỷ của mình, thông tuệ đạm nhiên. Chính là tướng mạo kém một chút, nhưng mà cũng không có bao nhiêu người có thể so sánh được với tỷ đệ Mộ thị bọn họ.