Mộ Thanh cũng cảm thấy sau khi Quân Nhất Ngôn và tỷ tỷ của mình bên nhau còn nhìn trúng nữ nhân khác mới thật sự gặp quỷ, hắn nhìn vẻ mặt nôn nóng của Quân Nhất Ngôn, nhớ tới câu nói tâm bệnh của lão đại phu, cuối cùng hắn cũng không đành lòng nhìn thấy tỷ tỷ vì người nam nhân này mà buồn bực không vui. Nói nữa Mộ gia bọn họ luôn luôn mang thù, hắn bên này thả Quân Nhất Ngôn vào còn không biết tỷ tỷ của mình muốn sửa trị người nam nhân này như thế nào đâu!
“Quân Nhất Ngôn, nếu ta phát hiện ngươi gạt ta, ta lập tức đưa tỷ tỷ về đảo Tiêu Dao, cả đời này không gặp lại ngươi!”
“Sẽ không, ta thề, nếu như trái với lời thề, thiên lôi đánh xuống, chết không được tử tế!”
Thế giới này vẫn rất coi trọng lời thề, Quân Nhất Ngôn phát lời thề cũng coi như đã tỏ thái độ, sắc mặt Mộ Thanh tốt hơn một chút.
“Tỷ tỷ mới uống thuốc đã ngủ, ngươi đi vào nhỏ giọng một chút! Còn ngươi... Ngươi đi với ta!” Nói giỡn, nếu tỷ tỷ nhìn thấy nữ nhân này lại tức giận thì làm sao bây giờ, theo bản năng không muốn nói những lời ác độc với nữ nhân này, vẫn để hắn trông coi là tốt nhất.
“Bối Nhi... Thân thể của nàng còn chưa khỏi hay sao?” Sắc mặt Quân Nhất Ngôn càng khó nhìn, không thể tưởng tượng được cũng sắp nửa tháng mà Mộ Bối Nhi vẫn chưa hết bệnh.
“Xì, ngươi nói đi?” Mộ Thanh cười nhạo một tiếng, lôi kéo Dương Văn Thư rời đi.
“...” Quân Nhất Ngôn tự biết là hắn sai, hoàn toàn không dám nói lời nào.
“Chờ một chút, ngươi vì sao lại muốn kéo ta đi?” Dương Văn Thư bị một nam tử xa lạ, lôi lôi kéo kéo vô cùng không được tự nhiên, trên mặt đỏ ửng, gương mặt hơi thanh tú lúc này nhìn thoáng qua vô cùng động lòng người.
“Ta thích!” Mộ Thanh quay đầu lại cười, lại thấy bộ dáng Dương Văn Thư mặt đỏ thẹn thùng, tim hơi ngừng đập rồi lại đạp càng thêm kịch liệt, hắn trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ mình bị bệnh hay sao?
“...” Nam nhân vô cùng anh tuấn, trên mặt nở rộ nụ cười sang sảng, một khắc kia Dương Văn Thư cảm thấy giống như xuân về hoa nở.
Đi vào trong nội thất, Quân Nhất Ngôn thấy Mộ Bối Nhi đã gầy một vòng lớn, dấu tay máu bầm chưa tan trên cổ nàng, trong lòng đau xót, hắn tự trách bản thân, nhìn xem hắn đã làm cái gì kìa!
“Thật xin lỗi... Là ta sai rồi... Bối Nhi, không cầu nàng tha thứ cho ta, chỉ cầu nàng đừng rời khỏi ta...”
Một đại nam nhân vô cùng đáng thương, cuộn tròn người nằm cạnh Mộ Bối Nhi, vươn tay muốn vuốt ve khuôn mặt của nàng, cuối cùng lại không dám đụng vào nàng, sợ khiến nàng bừng tỉnh, chỉ có thể dùng đôi mắt nhìn nàng chằm chằm, si ngốc nhìn nàng.
“Ưm...” Mộ Bối Nhi vừa tỉnh ngủ đã cảm thấy hoảng sợ, mặc kệ là ai, vừa ngủ dậy đã thấy một người nam nhân không chớp mắt, nhìn chằm chằm ngươi, ngươi cũng sẽ bị dọa, huống chi Quân Nhất Ngôn lúc này và hình tượng quân tử nhẹ nhàng phong lưu phóng khoáng vốn có khác nhau rất lớn, đến nỗi Mộ Bối Nhi thiếu chút nữa không có nhận ra được.
“Nàng tỉnh rồi, có muốn uống nước không?” Quân Nhất Ngôn tay chân nhẹ nhàng rời giường, bế nàng lên, thể trọng của nàng nhẹ vô cùng, không hề cố sức. Trong nháy mắt chạm vào Mộ Bối Nhi, hắn cảm giác được thân thể nàng hơi cứng đờ, trong lòng hắn đau xót, trên mặt không thể hiện ra ngược lại càng thêm dịu dàng, bưng một chén nước, dùng nội lực hâm nóng nước tới nhiệt độ thích hợp, để ở bên miệng Mộ Bối Nhi: “Mộ Thanh nói nàng mới uống thuốc, bây giờ trong miệng chắc vẫn cảm thấy đắng, uống nước sẽ tốt hơn một chút.”
Vốn dĩ mùi thơm của cơ thể Mộ Bối Nhi là mùi thuốc cộng thêm một mùi hương lành lạnh, hai mùi hương dung hợp đậm nhạt thích hợp, nhưng hiện tại trên người nàng mùi thuốc nặng hơn, làm sao Quân Nhất Ngôn còn không biết chuyện như thế nào. “...” Mộ Bối Nhi không cự tuyệt, một câu cũng không nói, uống hết ly nước, chẳng qua thần thái và động tác của nàng đều biểu đạt ra một loại lạnh nhạt.
Nam nhân không tin tưởng nàng... có thể, dù sao hiểu lầm giữa bọn họ sớm hay muộn đều sẽ cởi bỏ. Nhưng ngày đó, thiếu chút nữa không thể hít thở mà chết vẫn để lại bóng ma cho nàng, hiện tại nàng đang khắc chế sự sợ hãi của bản thân nhưng động tác theo bản năng của nàng vẫn toát ra sự kháng cự.
Quân Nhất Ngôn hít sâu mấy hơi thở, không nói lời nào cũng được, kháng cự cũng tốt, mặc kệ thế nào hắn cũng sẽ không buông tay, hắn sẽ dùng hành động chứng minh mọi thứ: “Có muốn ăn hay một chút gì hay không, nàng gầy...” Ngón tay trìu mến vuốt ve nữ nhân ngày nhớ đêm mong, nhìn nàng hơi hoảng loạn muốn né tránh hắn, thật sự làm hắn đau lòng đến mức không có cách nào hô hấp, nhưng toàn bộ mọi chuyện đều do hắn tự tìm, cho nên hắn chỉ có thừa nhận.
Mộ Bối Nhi vẫn luôn bị ôm, Quân Nhất Ngôn không quan tâm, khi hạ nhân mang đồ ăn lên, hắn vẫn ôm nàng, từng miếng từng miếng đút cho nàng, uống thuốc cũng là hắn ôm rồi đút nàng, vẫn luôn một tấc cũng không rời. Hắn làm như vậy thật ra là đang cưỡng chế Mộ Bối Nhi một lần nữa tập thói quen có hắn, muốn cứng rắn lau sạch kháng cự của Mộ Bối Nhi với hắn.
“Ư....”
“Xảy ra chuyện gì? Có chỗ nào không thoải mái sao?” Quân Nhất Ngôn vô cùng khẩn trương.
“...” Mộ Bối Nhi căn bản không thể nói chuyện, nàng thật sự muốn vẫn luôn không để ý tới Quân Nhất Ngôn, nhưng mà trên thế giới này có một việc cho dù như thế nào cũng không thể nhịn được, đó chính là ba việc cấp bách, nàng đã nhịn thật lâu, nhịn đến mức thật sự không nhịn được: “Ta muốn đi xí...”
“Được được được, ta ôm nàng đi!” Quân Nhất Ngôn vừa thấy Mộ Bối Nhi chủ động nói chuyện với hắn, vui vẻ muốn hỏng rồi, tuy rằng là vì chuyện này.
“Ta tự đi...”
“Không được, vạn nhất nàng té ngã thì làm sao bây giờ?” Mộ Bối Nhi còn không phải là búp bê sứ sao, cảm giác chỉ cần có một cơn gió thổi qua sẽ ngã.
Nam nhân thái độ rất cứng rắn, Mộ Bối Nhi cũng lười giải thích với hắn. Xem thì xem đi, dù sao hắn xem nàng cũng nhiều rồi.
Bồn cầu đặt ở một căn phòng khác, Quân Nhất Ngôn ôm Mộ Bối Nhi giống như xi cho hài tử, ôm Mộ Bối Nhi tách hai chân ra, thậm chí còn tri kỷ cởi quần cho nàng, Mộ Bối Nhi nóng nảy, trên khuôn mặt tái nhợt hiện ra vệt đỏ bừng động lòng người, trong lòng vẫn ngăn không được cảm thấy thẹn thùng.
Quân Nhất Ngôn thấy chân tâm trắng trẻo mịn màng của nàng, hô hấp hơi ngừng lại, hai cánh hoa diễm lệ ở trước mắt hắn lúc đóng lúc mở, hắn đã thật lâu không có chạm vào Mộ Bối Nhi, vừa thấy thân thể Mộ Bối Nhi, không khống chế được nổi lên phản ứng, hạ thân hơi cứng đâm vào Mộ Bối Nhi.
Nhịn hồi lâu nàng rất muốn xả ra nhưng nam nhân nhìn chằm chằm nàng, lại đâm vào nàng, nàng ngược lại làm thế nào cũng không thể tiểu được, cả nửa ngày cũng không có động tĩnh.
Quân Nhất Ngôn: “Xi~~~ Xi~~~ Xi~~~~”
Mộ Bối Nhi: “...”
Kết thúc việc đi xí gian nan, khắp chốn mừng vui a!
“Tiểu thư ngài nên bôi thuốc!” Thị nữ cung kính đưa thuốc cho Quân Nhất Ngôn rồi lập tức lui xuống, Mộ Bối Nhi lập tức trợn mắt há mồm, đây thật sự là thị nữ nhà nàng mà không phải thị nữ nhà Quân Nhất Ngôn sao?
“A, ta giúp ngươi đi!” Quân Nhất Ngôn vừa thấy biểu tình của Mộ Bối Nhi đã biết nàng đang suy nghĩ cái gì, hắn cười nhạt một tiếng, nụ cười này hòa tan khói mù nhiều ngày trên mặt hắn, một lần nữa thu hồi vẻ tiêu sái vốn có.[QR][diendanlequydon]
“...” Tùy ngươi, ngươi vui vẻ là được, ta chỉ nghĩ vì sao ta sẽ không dùng vũ lực chứ?
Sự thật chứng minh phương pháp của Quân Nhất Ngôn vẫn có tác dụng, ngay cả Mộ Bối Nhi cũng không phát hiện, nàng đã không bài xích hắn như vậy nữa.