Xuyên Nhanh: Quyến Rũ Không Có Tội I

Quyển 8 - Chương 10: Nhìn khó chịu trực tiếp đánh



Editor: QR - diendanlequydon

Cung Thừa đúng là đang tuổi long tinh hổ mãnh hơn nữa bây giờ thú thân của anh có thể tu tiên, tất nhiên so với những người đàn ông khác càng thêm dũng mãnh, làm tình đến mức vòng eo Bối Bối bủn rủn không dậy được giường, tiểu huyệt càng sưng đỏ bất kham. Nếu không phải cô là đời sau của thần thú, thể chất cường hãn, năng lực trị thương cũng cường hãn, đổi lại là một người phụ nữ bình thường chỉ sợ sẽ thật sự bị chơi chết.

Tối hôm qua, sau khi biểu lộ tình cảm, hai người càng thêm nhão nhão dính dính hơn lúc trước, Bối Bối đang ngủ mơ mơ màng màng, cảm giác được anh phải rời khỏi, nhắm mắt lại ôm eo anh càng chặt, làm nũng một trận. Cô cọ cọ ôm ôm một cái lại còn nũng nịu yếu ớt khóc lên làm anh cảm thấy thật đau lòng, cũng không muốn rời đi, cuối cùng còn hầu hạ Bối Bối mặc quần áo, ôm đi đàm phán.

Lúc này anh đi đàm phán với những người cậy già lên mặt của nhà họ Cung, trong lòng Cung Thừa cực kỳ không kiên nhẫn. Hiện tại anh cũng coi như hiểu rõ vì sao cao nhân luôn không muốn tham gia vào thế tục phàm trần, bởi vì không muốn lãng phí thời gian. Thời gian đàm phán này mà dùng để ân ái với Bối Bối thì thật tốt, nếu không dùng để tu tiên cũng tốt hơn nghe bọn họ lải nhải.

Nhưng hiện tại Cung Thừa vẫn không làm được việc trực tiếp từ bỏ nhà họ Cung không màng, dù sao đây cũng là tâm huyết của ba mẹ, dù thế nào anh cũng muốn bồi dưỡng một người thừa kế mới có thể rời đi, cho nên dù không kiên nhẫn cũng phải đi.

Nơi đàm phán là một căn nhà cổ kính, nghe nói tổ tiên nhà họ Cung xuất hiện một Trạng Nguyên đồng thời là Đại tướng quân, sau đó mới có ngôi nhà này. Đương nhiên nhà họ Cung cũng có những lúc khó khăn, cho nên ngôi nhà này là sau khi ba mẹ Cung dốc sức tạo ra thành tựu lúc sau mới mua lại.

Năm vị nguyên lão ngồi ở chỗ cao, một người trẻ tuổi rũ mi cúi đầu an tĩnh đứng ở phía sau bọn họ. Theo lý mà nói, anh là gia chủ phải ngồi ở vị trí trung tâm, hành động của bọn họ đã vượt qua anh, càng đừng đến người trẻ tuổi còn đứng ở phía sau chủ vị, ẩn ẩn có tư thế giọng khách át giọng chủ.

Lúc Cung Thừa ôm Bối Bối đến chính là đại trận như vậy, trong lòng anh cười lạnh, đây là đang oai phủ đầu với anh sao?

Từ trước đến nay anh luôn kiệt ngạo khó thuần, sau khi bám vào linh miêu càng nhiều thêm vài phần dã tâm và khát máu của mãnh thú, làm sao có thể sợ chiến trận nho nhỏ này. Lập tức sai người lấy một cái ghế dựa ngồi ở trước cửa phòng, chỉnh cái chăn mỏng đắp cho Bối Bối, lúc này mới nhìn về phía bọn họ, rất có một loại khí thế một người giữ ải vạn người khó vào.

Năm vị nguyên lão cảm thấy rất bực mình, vốn dĩ ra oai phủ đầu không thành công ngược lại còn biến thành Cung Thừa ra oai với bọn họ. Hai bên đối mặt, một vị trưởng lão tuổi còn trẻ thiếu kiên nhẫn nhất trong năm người, Cung Ngũ, mở miệng trước.

“Cung Thừa, cậu mang người ngoài tới làm cái gì?” Bởi vì đều là trưởng bối, cho dù Cung Thừa là gia chủ bọn họ cũng có thể gọi thẳng tên.

“Vậy các người mang người ngoài tới làm cái gì?” Cung Thừa không đáp mà hỏi ngược lại, nụ cười lạnh lùng càng thêm trào phúng. Làm lơ sắc mặt khó coi của bọn họ, dịch góc chăn cho Bối Bối.

“Cung Thành không phải người ngoài, cậu ấy là em trai cậu!” Cung Ngũ tức giận mặt cũng đỏ lên. Vốn dĩ khuôn mặt đã xấu, có nhiều nếp nhăn khi trướng lên, nhìn vô cùng buồn cười.

“Sao? Tôi đương nhiên không phải người ngoài, nhưng bản thân tôi lại không phải em trai tôi! Có phải ông nội Cung Ngũ nên đi đến khoa não khám hay không? Tránh cho sau này bị bệnh alzheimer sẽ không tốt lắm đâu? A, loại này bệnh còn có một cái tên chính là bệnh si ngốc của tuổi già!” Cung Thừa thong thả ung dung nói những lời trào phúng. Ngón tay Cung Ngũ run rẩy, một câu cũng không nói nên lời.

Không biết vì sao, trong lòng Cung Thừa nghĩ đến mỗi lần Cung Hàn bị anh trừng phạt, ngón tay cũng run rẩy chỉ vào anh như thế này lại không nói ra lời, quả nhiên đây là gien sao? Khó trách, chắc không phải Cung Hàn là con cháu của Cung Ngũ được ôm về cho anh giải sầu chứ?

Cung Thừa càng nghĩ càng khẳng định, bộ dáng như đi vào cõi thần tiên lại khiến một đám nguyên lão cảm thấy chán nản.

“Đủ rồi! Cung Thừa, cậu không cần giả bộ hồ đồ! Cung Thành là đứa bé này, đứa bé này cũng không thua kém cậu, còn trẻ hơn cậu, cùng là huyết mạch Cung gia. Cậu cũng nên dìu dắt cậu ấy nhiều hơn, ít nhất cậu ấy so với tên ngốc Cung Hàn kia khá hơn nhiều.” Cung Nhất uy nghiêm mở miệng, trật tự rõ ràng nói ra toàn bộ những điều cần nói, mạnh mẽ hơn Cung Ngũ nhiều, chẳng qua Cung Thừa cũng không để ở trong mắt.

“Cung Hàn có ngốc cũng là em trai ruột của tôi, cái người ngoài không biết từ nơi nào chui ra có họ giống tôi, tôi vẫn không tin được, nói anh ta là huyết mạch Cung gia có chứng cứ gì?” Cung Thừa không có bao nhiêu tin tưởng chuyện ba anh ngoại tình, đặc biệt là ngoại tình sau khi có anh.

“Cung Thành, cậu ngẩng đầu lên cho cậu ta nhìn một cái.”

Người trẻ tuổi kia vâng lời ngẩng đầu, khuôn mặt vô cùng giống ba Cung, thật sự rất giống bộ dáng ba Cung lúc còn trẻ, cũng trách không được bọn họ sẽ tìm anh ta tới.

“Làm xét nghiệm ADN sao?”

“Đã làm, chính là cốt nhục của ba cậu.”

“Vậy được.” Cung Thừa nhìn lướt qua mọi người, không chút để ý nói: “Vậy các người muốn cái gì?”

Vài vị trưởng lão có chút kinh dị. Lúc trước Cung Thừa rất thích đánh Thái Cực với bọn họ, thích từng bước từng bước chậm rãi cắn nuốt kẻ địch, nói chính xác là cậu ta hưởng thụ cảm giác cắn nuốt kẻ địch như vậy. Nhưng sau khi xảy ra tai nạn xe cộ lại trở nên trực tiếp, như thế khiến trong khoảng thời gian ngắn họ không kịp phản ứng lại.

“Các người muốn cái gì?” Cung Thừa lại không kiên nhẫn lặp lại một lần, anh còn muốn dẫn Bối Bối đi ăn hải sản đó.

“Chỉ cần cậu không đuổi cùng giết tận, cung cấp tiền dưỡng lão mỗi năm cho chúng ta thì tốt rồi.” Lợi ích trước mặt, mỗi người đều nghĩ đến bản thân, những nguyên lão này cũng không ngoại lệ. Mỗi người đều tính toán những thứ mà mình muốn, trực tiếp quên mất người trẻ tuổi bọn họ mới vừa cất nhắc kia.

Sắc mặt Cung Thành xanh mét, ngón tay xiết chặt nghe răng rắc, đáng tiếc cũng không có người để ý. Anh nhìn chằm chằm vào Cung Thừa, sự âm u trong mắt như sắp tràn ra.

Cung Thừa không hề sợ hãi cũng không khách khí nhìn lại, sự khinh bỉ và xem thường trong mắt anh gần như làm Cung Thành điên cuồng.

Chờ đến khi các trưởng lão nói xong những thứ mà họ muốn, ánh mắt trông mong nhìn Cung Thừa, Cung Thừa nhẹ nhàng liếc mắt, miệng khẽ nhếch, nói ra một câu: “Mơ tưởng.”

Còn không đợi đánh trả, Cung Thừa lại nói tiếp một câu: “Các người ăn uống cũng không ít nha, năm người các người không làm gì cả mà lại muốn bốn phần năm tổng thu vào? Các người nằm mơ đi!”

“Cung Thừa, chúng ta vì Cung gia đã lao tâm lao lực cả đời!”

“Cung Thừa, ba mẹ cậu cũng không dám đối xử với chúng ta như vậy!”

“Cung Thừa, làm người không cần quá tuyệt tình!”

...

Đối với những lời này, Cung Thừa vẫn cười lạnh như cũ: “A, nhẹ nhàng một chút tôi sẽ còn cho các người một chút tiền dưỡng lão, hiện tại các người một đồng cũng đừng mong lấy được. Không phục? Vậy tới đánh tôi nha!”

Khí thế kiêu ngạo như vậy quả thực khiến người khác tức chết, Cung Thừa không hề sợ bọn họ phá hoại. Nhà họ Cung lập nghiệp từ hắc đạo, tin tưởng đạo lý chính là nắm tay cứng mới là người thắng, không phục tới đánh nhau là được, lải nhải cái gì.

Cũng do nhà họ Cung sống những ngày yên lặng an nhàn lâu quá rồi, tất cả mọi người quên mất những ngày gió tanh mưa máu đó đó, như vậy Cung Thừa thật sự không ngại giúp bọn họ nhớ lại một chút.

“Linh Nhất, Linh Nhị!”

“Có!”

“Kéo cái người làm tôi khó chịu kia ra ngoài đánh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.