“Tử Khanh, khụ khụ… Ngươi nhìn đi, chính là luôn có người ngóng trông quả nhân không tốt!” Lúc này lão Mặc Vương nơi nào còn khí thế của một thế hệ quân vương, ở trong khoảng thời gian ngắn tóc mai đã trắng một nửa, sắc mặt ảm đạm không ánh sáng, toàn thân luôn quanh quẩn tử khí, ngay cả Mặc Khí cũng nhìn ra được Mặc Vương không sống được bao lâu.
“Bệ hạ lo lắng, thần tin tưởng mọi người đều ngóng trông bệ hạ sớm ngày khang phục khỏe mạnh.” Mặc Khí ôn nhã cười, quả nhiên là dịu dàng vô hại.
“Tử Khanh, ngươi phải thay quả nhân tìm ra chủ mưu phía sau kia, tìm ra Mặc Khanh, tìm ra khí tử kia! Khụ khụ khụ khụ...”
Lão Mặc Vương quá mức kích động, sau khi nói xong không ngừng ho khan, Mặc Khí một bên diu dàng giúp hắn thuận khí, một bên từ từ nói: “Thật ra ta có biết người mà Mặc Vương muốn tìm.”
Mặc Vương kinh dị nhìn về phía Mặc Khí, lại thấy nam tử ôn nhuận trước mắt khẽ nhếch môi.
“Chủ mưu phía sau là ta, khí tử cũng là ta, Mặc Khanh ở chỗ ta sống rất tốt.”
Mặc Vương ngốc thật lâu mới phản ứng lại, đôi mắt trợn lên thật to, ngón tay run rẩy chỉ vào Mặc Khí, nửa ngày cũng không nói ra lời.
“Có phải rất kinh ngạc hay không? Ta cũng thật vui vẻ khi nhìn thấy tình huống này đó, phụ vương.”
Một tiếng phụ vương không biết bao hàm bao nhiêu châm chọc, Mặc Khí cười lạnh vài tiếng, nâng tay lên. Cung nhân vẫn luôn hầu hạ bên cạnh lão Mặc Vương cung kính quỳ gối trước mặt Mặc Khí, chờ đợi chủ nhân chân chính của bọn họ hạ lệnh.
“Các ngươi nhớ rõ phải hầu hạ phụ vương thật tốt, đừng để cho hắn có bất cứ tổn thương gì.”
“Tuân lệnh.”
“Phụ vương hãy nghỉ ngơi đi, yên tâm, Mặc Quốc ở trong tay ta sẽ phát triển lớn mạnh!”
Lão Mặc Vương muốn nói chuyện nhưng một câu cũng không nói nên lời, không chỉ là nói chuyện, hắn hoảng sợ phát hiện thân thể của mình cũng không nghe lệnh, chỉ có thể khống chế tròng mắt của mình chuyển động.
“Phụ vương yên tâm, ngươi sẽ sống tốt, chẳng qua...” Ẩn ý không cần nói cũng biết, trong lòng Mặc Vương càng thêm hoảng sợ, thật hận chính mình lúc ấy tại sao không bóp chết hắn.
Cũng chính ngày này, lão Mặc Vương đột nhiên đưa ra một đạo thánh chỉ thỉnh tội. Nội dung trong thánh chỉ đại để như sau, năm đó quả nhân vô cùng hồ đồ lại bởi vì tiên đoán tương lai đứa nhỏ này có số mệnh làm quân chủ nên đã vứt bỏ hài tử bên trong lãnh cung chẳng quan tâm, đến lúc tuổi già càng hoang phế dâm loạn không thôi, không có một chiến tích nào có thể khoe ra, hơn nữa khiến cho các chủ Vọng Tinh Các rời khỏi vương cung, vì thế quả nhân cảm thấy hổ thẹn không thôi, đặc biệt ban thánh chỉ này mong hài tử và Vọng Tinh Các có thể tha thứ cho quả nhân, trở về triều đình.
Thánh chỉ này trực tiếp khiến các vị hoàng tử và văn võ quần thần ngốc lăng, vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu.
Nhưng đây còn không phải là cao trào của buổi diễn, cao trào là chiến thần tướng quân của bọn họ đột nhiên xuất hiện ở bên trong triều đình, đột nhiên khóc lóc thảm thiết nói ra thân phận của mình.
Ở trong lời nói của hắn kể rõ mọi chuyện. Hắn vẫn luôn sinh sống ở trong lãnh cung. May mắn được các chủ Vọng Tinh Các Mặc Khanh rủ lòng thương, dạy hắn biết chữ hiểu lý lẽ, càng muốn hắn có thể cống hiến vì Mặc Quốc nhưng lại không nghĩ tới phụ vương vì thế giận chó đánh mèo lên các chủ Mặc Khanh… Mặc Khí nói chính mình có bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương, ở trên triều đình khóc không thành tiếng, cuối cùng muốn biểu đạt nếu phụ vương đã biết sai rồi như vậy ta đại phát từ bi tha thứ cho ngài, ta sẽ cùng các chủ Mặc Khanh trị vì Mặc Quốc thật tốt.
Nhóm hoàng tử sau khi mộng bức cuối cùng đã biết mục đích của Mặc Khí, người ta tới đây vì vương vị. Bọn họ rất muốn đánh người nam nhân mơ ước vương vị của bọn họ một trận nhưng thật đáng buồn chính là bọn họ đánh không lại, Mặc Khí chính là chiến thần đó!