Từ trong miệng nhỏ phấn nộn không ngừng bật ra tiếng xin tha đứt quãng. Khóe mắt nhắm chặt chợt hiện ra nước mắt, khuôn mặt đỏ bừng thể hiện trong lòng chủ nhân đang cảm thấy thẹn thùng. Dục vọng của nam nhân so với bình thường càng thêm nóng bỏng khiến nàng có chút không biết nên làm thế nào, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, bị nam nhân ấn xuống chiếc ghế tượng trưng cho quyền lực.
Y phục của Bối Nhi đã bị nam nhân kéo ra lung tung nhưng không biết có phải nam nhân cố ý hay không, hắn không có kéo hẳn y phục của nàng xuống, ngược lại chỉ khiến bộ nam trang lỏng lẻo, cảnh xuân nửa lộ nửa không càng thêm mê người. Trên cái cổ thon dài, xương quai xanh tinh xảo và bộ ngực trắng nõn đều có dấu hoa mai nam nhân gieo, trước ngực căng phồng, một bàn tay to không ngừng làm loạn ở trong đó.
“Không cần? Nhưng mà Bối Nhi rất nhiệt tình mà!” Mặc Khí trêu đùa, từ giữa hai chân của nữ nhân kéo ra một sợi chỉ bạc trong suốt, lung lay sắp rớt treo ở đầu ngón tay của hắn, hắn bôi tất cả lên trên khuôn mặt nhỏ của nàng, nhìn nàng vô thố lại ngượng ngùng nhưng thân thể lại thành thật phản ứng chứng tỏ nàng vui thích.
“Chàng… A a a...” Bối Nhi nói còn không kịp nói ra lời trách móc, đầu ngón tay của nam nhân đã nhanh chóng, thẳng tắp rơi vào trong trung y, ở bên trong không ngừng chơi đùa khiến thân thể nàng mềm nhũn như một vũng nước xuân, hơn nữa thân thể giống như muốn hòa tan, nằm xụi lơ trên ghế.
Đôi chân thon dài bị nâng lên, trên chân còn đang đeo tất vải màu trắng khiến nó càng thêm xinh xắn linh lung, đôi mắt nam nhân nóng rực, lập tức kéo tất xuống. Ngón chân nhỏ xinh mượt mà nằm cạnh nhau, hắn nắm bàn chân ngọc ngà còn không lớn bằng bàn tay của hắn, trong lòng nam nhân nổi lên xúc động muốn ngậm nó ở trong miệng liếm láp thật kỹ, trên thực tế hắn cũng làm như vậy.
Trên chân chợt thấy hơi ướt át, nàng mới phản ứng được nam nhân đang làm cái, ngay lập tức không chỉ là mặt mà cả thân thể nàng đều hồng như tôm luộc, dường như nam nhân đang liếm không phải chân nàng mà là trái tim của nàng, từng luồng khoái cảm tê dại từ cột sống kéo dài đến đại não: “Đừng… Không cần liếm… Thật dơ…”
“Chỗ nào dơ? Rõ ràng rất thơm!” Giống như muốn chứng minh lời mình nói, nam nhân hít một hơi thật sâu, ngửi bàn chân nàng, nàng thẹn thùng khiến từng đợt xuân thủy chảy ra bên ngoài.
“Lưu manh...” Tuy trong miệng chửi rủa như vậy nhưng trong lòng Bối Nhi lại ngọt ngào giống như ăn mật đường, được đối xử giống như đặt ở đầu quả tim khiến nàng rất vui vẻ.
“Càng lưu manh hơn còn ở phía sau, Bối Nhi cần phải nói nhỏ thôi, bên ngoài toàn là thị vệ đó…” Nam nhân chưa nói hết ý nhưng làm sao Bối Nhi lại không hiểu chứ, vừa thẹn vừa bực, trong lòng phỉ nhổ một câu không biết xấu hổ nhưng lại cắn môi không dám phát ra tiếng.
Đây chính là một cung điện trống rỗng, rất dễ dàng có tiếng vang, Bối Nhi không muốn để người khác biết một vị hoàng tử đã bị vứt bỏ từ lâu lại cùng quốc sư cao cao tại thượng, như tuyết trên núi cao, như hoa sen trong bùn có hành động cá nước thân mật ở nơi tượng trưng cho quyền lực.
Mặc Khí nhìn bộ dáng giận mà không dám nói của Bối Nhi, trong lòng cười khẽ, hắn không nói hắn đã sớm sai người đứng gác từ phía xa, làm sao có khả năng hắn sẽ để cảnh xuân của tiểu mỹ nhân cho người khác nhìn thấy, ngay cả giọng nói kiều mị tận xương cũng không thể để người khác nghe thấy dù là một chút.
Chẳng qua, Bối Nhi xưa nay thản nhiên, vì thế Mặc Khí luôn thích trêu đùa để nàng lộ ra những biểu tình khác nhau, bộ dáng đáng yêu như vậy của nàng thật ra rất khó gặp được. Trong lòng nam nhân bắt đầu nổi ý xấu, làm sao sẽ để Bối Nhi dễ dàng biết được.
Nụ hôn cực nóng giống như muốn đóng dấu lên cơ thể nàng, từng cái từng cái từ mắt cá chân hướng lên trên, một đường lưu lại vệt nước gợn sóng. Bàn tay che miệng vẫn thỉnh thoảng phát ra một hai tiếng rên rỉ yêu kiều, đợi đến khi Mặc Khí hôn lên tiểu hoa huyệt nho nhỏ kiều nộn đến cực điểm kia, cuối cùng Bối Nhi cũng chịu đựng không được đạt cao trào, tiếng rên rỉ trong miệng như tiếng khóc lại như vui thích, nàng càng giống như vũng bùn trong tay nam nhân.
“Ưm… Bảo bối thật ngọt… Thật là một nữ hài mọng nước…” Nam nhân từng ngụm từng ngụm nuốt xuống những giọt mật hoa, âm thanh nuốt vội vàng như đang nói cho Bối Nhi biết nam nhân cũng vui mừng, khiến nàng càng thêm ngượng ngùng khó nhịn.
“Bối Nhi… Ta muốn vào!”
Không cho Bối Nhi có cơ hội hồi sức, quy đầu thật lớn cọ xát hai cái ở cửa huyệt của nữ nhân rồi lập tức tiến vào, hai người đồng thời phát ra một tiếng than thở sung sướng.
Từ sau khi có thể cùng Bối Nhi hoan ái, Bối Nhi nam nhân cố kỵ thân thể của nàng nhưng dục vọng của thanh niên vốn mênh mông cuồn cuộn, vì vậy ngày ngày bắt lấy nàng, muốn ít nhất muốn một lần, thật sự không được mới có thể để nàng dùng biện pháp khác. Tuy ngày ngày đêm đêm bị khai phá như vậy, tiểu huyệt của Bối Nhi vẫn chặt chẽ giống như xử nữ, nếp gấp thịt từng vòng quấn quanh nam nhân, quy đầu chạm đến cửa tử cung khẩu giống như được muôn vàn cái miệng nhỏ hút duẫn, sảng khoái vô cùng, trong miệng nam nhân không ngừng phát ra gầm nhẹ vừa lòng.
“Mặc Khí…Hu hu hu… Thật lớn, thật căng...” Bối Nhi che miệng lại, giọng nói nhỏ nhẹ, khóc lóc kể lể, trong khoảng thời gian ngắn bụng chậm rãi bị trướng căng, bàn tay nhịn không được sờ lên bụng, nơi đó vừa vặn nổi lên một khối nho nhỏ, vừa đụng vào đã có thể đè nặng quy đầu của nam nhân, khiến nam nhân gầm nhẹ một tiếng.
“Tiểu yêu tinh… Đây là nàng tự tìm!” Vốn dĩ Mặc Khí giống như mũi tên đã lên dây, hành động này của Bối Nhi hoàn toàn khiến hắn bùng nổ. Cửa huyệt kiều nộn chứa đựng côn thịt thật lớn, màu sắc thâm trầm của nam nhân, cự vật ở trong đó nhanh chóng chuyển động, mang ra một mảnh xuân thủy khiến bụng của hai người hoàn toàn ướt nhẹp.
Bối Nhi chỉ có thể bị nam nhân đè nặng làm tình, cắn sợi tóc, không rõ vì sao hôm nay nam nhân lại nhiệt tình như vậy, nóng rực như lửa giống như muốn hai người cùng bốc cháy.
Mà trong lòng nam nhân lại nghĩ, hôm nay chính là ngày quan trọng trong quá trình hắn thực hiện dã tâm, là ngày hắn quang minh chính đại trở lại triều đình. Điều hắn muốn chính là quang minh chính đại, như vậy mới có thể cùng những hoàng tử kia tranh tài cao thấp. Mặc Khí nhìn nữ nhân dưới thân vừa như khóc lại vừa như vui thích, trong con ngươi âm u để lộ ra sự kiên định trước nay chưa từng có, giang sơn mỹ nhân hắn đều muốn có!
Ghế dựa phía dưới đã bị dâm thủy làm ướt, hai chân của nàng bị nam nhân đặt trên tay vịn, cái mông bị đè nặng không ngừng làm tình, cũng không biết nàng duy trì tư thế này bao lâu rồi, nàng đã đạt cao trào thật nhiều lần, ngay cả chân cũng đã mất đi tri giác, nam nhân vẫn không buông tha nàng, vẫn không ngừng đâm nàng ngất xỉu lại đâm nàng tỉnh lại như cũ, nếu không phải thân thể nàng khác với người thường chỉ sợ hôm nay bị làm chết ở chỗ này cũng không biết chừng.
“Ưm… Mặc Khí, phu quân, không cần… Không cần…” Bối Nhi chỉ có thể cắn môi, nũng nịu xin tha, bày ra bộ dáng thật sự không được: “Phía dưới đau quá… Không cần…”
Có lẽ là nữ nhân khóc thút thít đã có tác dụng, lúc này nam nhân mới hoàn toàn tỉnh táo, nhìn tiểu hoa kiều nộn bị chính mình chà đạp đến không thành hình, cảm thấy hơi ảo não, hôn trán nàng: “Được rồi, không cần.”