Trì Am khổ không thể tả, Thập Thất hoàng tử ở ngoài mộng là tên yếu ớt, nàng không nỡ đánh hắn, còn Thập Thất hoàng tử trong mộng là dã thú, nàng có thể đánh nhưng lại không đánh được, ngược lại còn bị hắn dùng nhiều mảnh khỏe hơn để giày vò nàng, không khác nào một “phòng tối kiểu mới”.
Nếu trước đây có ai đó nói với nàng rằng thế giới trong mơ có thể bị một ai đó điều khiển để làm chuyện đó thì nàng sẽ không tin, thậm chí còn khịt mũi coi thường, nhưng bây giờ thì nàng tin rồi.
Bà tổ cha nó! Dù ở thế giới nào thì nam nhân này cũng thích nhất nàng vào phòng tối.
Như cảm nhận được sự rối rắm của nàng, nam nhân không nhịn được mà bật cười thành tiếng, ôm lấy người nàng, cúi đầu hôn nàng, hôn đến lúc choáng váng, khi nàng còn chưa lấy lại tinh thần thì hắn đã giơ bàn tay lạnh lẽo lên che trên mi mắt nàng, kéo nàng vào trong mộng.
Trong giấc mộng tối tăm, Trì Am còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị người ta áp đảo, y phục trên người tự động tháo ra, trần trụi xuất hiện trước mặt hắn. Mặc dù không biết trong bóng tối hẳn có thể nhìn thấy gì không, nhưng Trì Am vẫn thấy xấu hổ, muốn cho mình lại.
“Đừng che, ta có thể nhìn thấy...” Hắn mỉm cười hôn lên mặt nàng, giọng nói vui vẻ: “Am Am, nàng không biết nàng xinh đẹp như thế nào đâu. Ta thật sự chỉ muốn “làm” chết nàng ở đây, vĩnh viễn giữ nàng lại trong giấc mộng với ta.”
Cảm giác được sự trầm mặc của nàng, nam nhân lại khẽ cười một tiếng, trong mộng hắn có được một cơ thể khỏe mạnh, có thể làm chuyện xấu tùy theo ý mình, có được tất cả mọi thứ mà một nam nhân mong ước.
Hắn hôn lên cơ thể nàng, một tay ôm lấy đôi chân thon của nàng, in một nụ hôn lên phần đùi trong mềm mại của nàng.
Trì Am rên một tiếng, xoay người ôm lấy hắn, cắn một cái lên vành tai lạnh lẽo của hắn, nói: “Chàng cố ý!”
“Đúng vậy!” Hắn hào phóng thừa nhận: “Ở đây ta là chúa tể, là vua. Am Am, nàng có vui không?”
Ta nhổ vào! Ở trong địa bàn của hắn, bị hắn làm này kia nọ, vui cái nỗi gì? Nếu ở trong hiện thực thì sẽ là nàng làm thế này với hắn, còn hắn sẽ tuyệt đối không phản kháng được với cái cơ thể yếu ớt kia.
Nghĩ đến đây nàng lại thấy hơi phấn khích.
Thế là những ngày tiếp theo, Trì Am luôn cưỡi trên người hắn trong lúc hắn chưa ngủ, thích làm thế nào thì làm thế nấy, hắn chỉ có thế yếu ớt nằm tại chỗ bị nàng giày vò, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một tia ửng hồng, hai mắt như đọng nước, trông đáng thương vô cùng.
Mỗi lần như thế, Trì Am rất hạnh phúc, ôm hắn vào lòng thương tiếc hôn hít hẳn giống như đang dỗ dành cố thê tử nhỏ.
Nhưng chờ đến lúc đi ngủ thì lại đến lượt nàng bị hắn áp bức phải khóc lóc cầu xin tha thứ, bị hắn ôm ấp dỗ dành như có thể tử nhỏ.
Trong mộng và ngoài mộng phong thủy luân chuyển liên tục.
Họ chơi vô cùng vui sướng, chỉ có một chuyện nàng bị thiệt là ngoài giấc mộng cơ thể Thập Thất hoàng tử quá tệ, Trì Am không dám kéo hắn lên, quá đáng tiếc.
Mãi đến đầu tháng mười họ mới trở lại kinh thành.
Vừa trở lại cung Cảnh Dương hai người đã nhận được tin báo Lão Hoàng đế và Lan quý phi cùng tới.
Mấy tháng không gặp, Lão Hoàng đế trông càng già hơn, trên mặt có thêm nhiều nếp nhăn, chẳng khác gì một ông già ngoài sáu mươi, tóc hoa râm, râu ria thưa đi không ít, đứng cùng Lan quý phi kiều diễm động lòng người trông như ông cháu.
Lão Hoàng đế thấy con trai út an toàn trở về liền mừng rỡ vuốt râu nói: “Trở về là được rồi, trông tinh thần Thập Thất rất tốt, vậy là trẫm yên tâm rồi.”
Lan quý phi lại cầm khăn che mặt nói: “Có chỗ nào để yên tâm chứ? Đi một chuyến mất mấy tháng trời, làm thần thiếp lo lắng ăn không ngon ngủ không yên. Sức khỏe Thập Thất không tốt. lần nào thiếp cũng mơ thấy dáng vẻ nó nôn ra máu, lần nào cũng bị dọa tỉnh lại...”
Trong tiếng khóc lóc kể lể của Lan quý phi, hai cha con cùng chung chí hướng, cùng coi nhẹ bà.
Trì Am nhìn một nhà ba người này, quyết định không nói gì cả.
Họ trở lại kinh thành không lâu sau thì thời tiết chuyển lạnh.
Tiết trời lạnh hơn, không khí trong triều đình cũng càng trở nên căng thẳng, Ủy Xuyên cũng tới bẩm báo nhiều hơn, thỉnh thoảng Trì Am nghe ngóng được, mới biết tại sao mấy tháng nay không gặp Lão Hoàng đế lại thành cái dạng này, đều là do những hoàng tử kia gây phiền phức, thậm chí còn suýt chút nữa khiến Thái tử ngã ngựa.
Thái tử bây giờ đang bế môn trong Đông cung hối lỗi, đã hai tháng không đi ra ngoài, những hoàng tử khác thì nhảy nhót rộn ràng, không có một người nào chịu an phận, có thể khiến Lão Hoàng đế sầu đến mức ngày nào cũng rụng một bó tóc lớn, còn rụng nữa thì chắc sẽ trọc đầu mất.
Mãi cho đến khi cuối cùng Lão Hoàng đế cũng phát uy khiến trách mấy hoàng tử, bắt họ bế môn hối lỗi thì mới ngừng nghỉ được một chút.
Nhưng vào tháng mười hai, Thái tử lại đột nhiên chết bất đắc kỳ tử ở Đông cung, cuối cùng cũng đã phá vỡ sự yên tĩnh của triều đình.