So với những này đại thần và tôn thất có tâm tư khác thì những hoàng tử tham gia tiệc cưới lúc này sắc mặt vẫn là một màu xanh bóng.
Lúc này các hoàng tử trong lòng đã cực kỳ khó chịu, cảm thấy so với Thập Thất đệ thì đám hoàng tử bọn họ ở trong suy nghĩ của Lão Hoàng đế đúng là con nhặt từ trong đống rác ra.
Hơn nữa, điều khiến họ cảm thấy bất an và tức giận là hôn lễ của Thập Thất hoàng tử lại được tổ chức trong hoàng cung. Có thể cử hành hôn lễ trong cung, ngoại trừ Hoàng đế thì cũng chỉ có Đông cung Thái tử, ý nghĩa rất khác biệt.
Ngay cả khi Thập Thất hoàng tử có tình huống đặc biệt, nhưng nếu hắn muốn cưới hoàng tử phi thì theo tổ chế hẳn là phải để hắn xuất cung xây phủ, thành thân ngoài cung. Nhưng Lão Hoàng đế cứ làm như không nhìn thấy việc những đại thần kia phản đối và những người khác khuyên can, vẫn làm theo ý mình, không hề có ý để Thập Thất hoàng tử xuất cung xây phủ.
Tân phòng cũng không phải ở cung Cảnh Dương, mà là ở cung Thừa Càn sát với cung Cảnh Dương.
Trì Am được đưa vào tân phòng đã chuẩn bị xong, ngồi trên giường được phủ đệm chăn thêu uyên ương màu đỏ chót, cuối cùng không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm.
Hôn lễ này quá long trọng, quá trình rườm rà, nhiều quy củ, khiến người ta mệt nhọc kinh khủng, chưa nói đến những quy củ nghi thức nghiêm ngặt kia, chỉ nói đến váy cưới và mũ phượng trên người nàng cũng đã đủ nặng nề khó chịu rồi.
Trì Am ừ một tiếng, phàn nàn: “Trên chiếc mão phượng hoàng này có quá nhiều linh cụ, nặng kinh khủng.”
Thập Thất hoàng tử cười liếc mắt nhìn mũ phượng, trên mặt lộ ra thần sắc không rõ.
Cung nhân hầu hạ hai người rửa mặt xong liền thu dọn đồ đạc lui ra ngoài, để lại không gian cho đối phu thê mới cưới.
Vì là hôn lễ hoàng gia nên không thể náo động phòng được. Sau khi cung nhân rời đi thì xung quanh liền trở nên yên tĩnh hơn hẳn. Chỉ có hai ngọn nến đỏ bằng cánh tay to bằng tay trẻ con đặt trên bàn trước cửa sổ có chữ “Hỷ” là đang lặng lẽ cháy.
Trì Am rất bình tĩnh trèo lên giường nghỉ ngơi.
Đây đã là hôn lễ thứ ba của nàng và hắn trong các thế giới, so với thế giới đầu tiên nàng rất hồi hộp, mong chờ và không biết làm sao thì bây giờ nàng đã rất bình tĩnh, nàng đã là một “tài xế già” rồi, bình tĩnh là chuyện thường.
Thập Thất hoàng tử cũng lên giường theo nàng, ôm nàng vào lòng, cúi đầu hôn nàng, một tay định che mắt nàng.
Trì Am nhanh chóng nắm lấy tay định che mắt mình của hắn, cười hì hì nói: “Tư Ngang, hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta.”
“Ừ.” Hắn hàm hồ trả lời.
“Ta không muốn làm trong mộng.” Trì Am tỏ vẻ vô tội.
Thập Thất hoàng tử lặng lẽ nhìn chằm chằm vào nàng, những tia sáng nguy hiểm nhảy lên trong đôi mắt màu tím sẫm ấy, như thể đang lặng lẽ nhìn nàng tìm đường chết thế nào. Mà Trì Am cũng không phụ sự kỳ vọng của hắn, xoay người ngồi lên eo hắn, hai tay chống ngực hắn, cười hì hì nhìn xuống.
Thập Thất hoàng tử lẳng lặng nằm đó, nhìn nàng cúi xuống hôn lên môi mình.
Chỉ chốc lát sau, trong trường hỷ màu đỏ truyền đến tiếng thở dốc nặng nề, âm thanh không thể kìm nén thoát ra khỏi khe hở.
Chờ âm thanh này cuối cùng cũng lắng xuống, Trì Am cẩn thận ôm hắn, sờ gương mặt phiếm hồng của hắn, hôn lên đôi môi hơi có huyết sắc của hắn, tiếp tục tìm đường chết: “Hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta, ta không muốn làm chuyện này trong mơ, chàng hiểu không?”
Thập Thất hoàng tử khàn giọng trả lời, tiếp tục nhìn nàng bằng đôi mắt màu tím sẫm đó.
Trì Am không khỏi chột dạ, ho khan một tiếng rồi nói tiếp: “Chàng đừng nhìn ta như thế, nếu chàng có khả năng thì ta liền nằm ngửa mặc cho chàng tung hoành đấy. Chàng muốn thế nào ta cũng chiều.”
Người nào đó đang tìm đường chết ỷ vào chuyện cơ thể rách nát của Thập Thất hoàng tử lòng có thừa mà lực không đủ nên dứt khoát gật đầu, dáng vẻ không hề sợ hắn giày vò, dù hắn có muốn giày vò thì cũng là ở trong mơ, sau khi tỉnh lại nàng hoàn toàn không có di chứng gì, cho nên không sợ.
Thế là Trì cô nương vui sướng chìm vào giấc ngủ, không cần lo lắng đêm nay sẽ bị hắn giày vò ở trong mơ Nửa đêm, Trì Am bị đánh thức bởi một tiếng sám.
Khi tỉnh dậy nàng thấy bầu trời đã thay đổi.
Ánh nến trên bệ cửa sổ chớp tắt, phản chiếu trên giấy dán cửa sổ, ngoài phòng yêu thí ngập trời, yêu ma hoành hành, chân trời thỉnh thoảng có sấm sét vang dội, như sắp đổ mưa to.
Trì Am đột ngột bật dậy, trong tiềm thức nhanh chóng tìm kiếm nam nhân kia thì phát hiện nam nhân vẫn luôn ôm nàng thật chặt mới chịu chìm vào giấc ngủ lại không có trên giường, trong phòng cũng không có hơi thở của hắn.
Trong lòng nàng chợt có dự cảm không lành.
Trì Am lập tức leo xuống giường, mặc hỉ phục màu đỏ tươi để bên trên đống hòm xiếng, đi đôi giày thêu uyên ương màu đỏ, để tóc tai bù xù lao ra ngoài.
Vừa ra cửa đã bị một trận yêu phong kịch liệt đập vào mặt, tia chớp lóe lên trên bầu trời, những tiếng sấm liên tục vang lên từng tiếng ầm lầm, bao phủ bầu trời hoàng cung.
Dị tượng kì lạ này khiến người trong khắp kinh thành đều bừng tỉnh, ánh mắt kinh sợ nhìn bầu trời trên hoàng cung.
Nhưng Trì Am cảm nhận rõ ràng hơn hẳn, dị tượng kia đang hướng về phía cung Cảnh Dương.