Trì Am quay đầu nhìn lại, thấy Lưu Âm đang đứng dưới hành lang cách của không xa. Nàng ấy đứng trong cuồng phong, khí yêu tà đầy trời đang tràn ngập trong cung điện, khuôn mặt nàng ấy chìm trong bóng tối, khiến người ta nhìn thấy mà cảm giác không chân thật.
“Thập Thất hoàng tử đâu rồi?” Trì Am hỏi nàng ta.
Lưu Âm không trả lời.
Thấy vậy Trì Am lập tức nhấc chân đi về phía cung Cảnh Dương.
Lưu Âm vội vàng vươn tay ngăn cản nàng, nói: “Cô nương đừng đi, người cứ chờ ở đây đi, Điện hạ sẽ bình an trở về...”
Trì Am đột nhiên quay đầu lại nhìn nàng ấy, lúc này một tia chớp chợt xẹt qua bầu trời, kèm theo một tiếng sấm nổ rền vang, cũng khiến Lưu Âm nhìn rõ hai mắt nàng. Đôi mắt đen láy đó sáng khủng khiếp, nhìn thẳng vào nàng ấy khiến nàng ấy không tự chủ được mà buông tay ra.
“Lưu Âm, ta đã trưởng thành rồi.” Trì Am liếc nàng ấy một cái thật sâu, sau đó xoay người lao vào bóng tối.
Đã từng có lúc khi nam nhân ấy tiến vào mật thất nàng muốn đi cùng hắn nhưng bởi vì tuổi còn nhỏ nên đã bị người ta ôm lại ngăn cản.
Bây giờ nàng đã trưởng thành, đã tu luyện có thành tựu, đã đến lúc nàng phải đồng hành cùng hắn. Bất kể cuối cùng hắn có sa đọa thành yêu ma không được thế gian dung thứ hay không thì nàng cũng sẽ đồng hành cùng hắn, không rời không bỏ.
Đây không phải là chuyện do hắn ép buộc, cũng không phải do nàng bị hắn thuần hóa, mà là nàng cam tâm tình nguyện làm như vậy.
Đối mặt với cơn cuồng phong kịch liệt, Trì Am chạy vội vào trong cung, chiếc váy đỏ rực tung bay trong gió.
Trên đường đi nàng cũng không nhìn thấy người nào, trong sức mạnh sấm sét kinh khủng như thế này, mọi người tránh còn không kịp, đám cung nhân đã sớm đi trốn từ lâu, bị dị tượng bất thình lình làm cho sợ mất mật.
Nàng chạy thẳng một đường đến tận người của cung Cảnh Dương, bước chân không tự chủ được mà dừng lại.
Bên ngoài cung Cảnh Dương, chỗ giữa các cung điện có một vài bóng người đang yên lặng đứng đó, một tia chớp xẹt qua khiến cho người ta có thể nhìn rõ bóng dáng của Lan quý phi và Lão Hoàng đế Vẻ mặt của các cung nhân xung quanh đều vô cùng bất an và sợ hãi trước dị tượng này, sắc mặt Lão Hoàng đế bình tĩnh, đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm cung Cảnh Dương cách đó một bức tường, trong mắt hiện lên một tia sáng âm trầm khó hiểu.
Lan quý phi thần sắc đờ đẫn, đang cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.
Khi nhìn thấy Trì Am mặc váy cưới đỏ rực xuất hiện, cả hai người đều có vẻ giật mình.
Sắc mặt Trì Am hết sức bình tĩnh, như không nhìn thấy họ, cứ như vậy đi thẳng qua hành lang giữa các cung điện, tiến vào cung Cảnh Dương.
Lão Hoàng đế nhìn bóng nàng biến mất ở cửa cung, không khỏi thở dài, lẳng lặng nhìn bầu trời phía trên cung Cảnh Dương, ở nơi đó đang ngưng tụ yêu khí mà người thường không thể nhìn thấy, yêu ma gầm thét, vạn quỷ kêu khóc chỉ vì khoảnh khắc yêu ma giáng thế này.
Lan quý phi cắn môi, khi Trì Am bước vào cung Cảnh Dương, rốt cuộc bà cũng ngấng đầu lên, một hàng lệ lã chã rơi xuống Con trai của bà đau khổ trong đó, sắp bị ma quỷ nuốt chửng, trở thành vật chứa của yêu ma, nhưng bà lại không thể làm gì được.
Trì Am không hề do dự bước vào cung Cảnh Dương, khi bước chân vào cổng cung nàng mới nhận ra chỉ cách một bức tường nhưng hai bên lại biến thành hai thế giới khác nhau. Cung Cảnh Dương ngày xưa luôn yên tĩnh đã biến thành nơi yêu ma hoành hành, yêu phong gào rít từng trận, ma khí hoành hành, rõ ràng đã cách ly tòa cung điện này khỏi thế giới bên ngoài.
Những yêu ma phiêu đãng giữa không trung nhìn xuống cung Cảnh Dương, bay lượn không hề kiêng kỵ bên trong toà cung điện này, vui vẻ hưởng thụ khí yêu mà chúa tể của yêu ma mang đến.
Chỉ có nhân loại tiền vào thế giới này thì sẽ như đột nhiên rơi vào lãnh địa của yêu ma, nửa bước cũng khó đi.
Những con yêu ma đang phiêu đãng phát hiện lại có một nhân loại to gan dám bước vào đây, nhao nhao đánh về phía nàng, đám yêu ma quỷ quái ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm vào nàng, khao khát huyết nhục tươi sống của nàng và cả linh nhục tinh khiết của thiên sư.
Tu vi của thiên sư càng cao thì linh lực càng dồi dào, cũng càng được yêu ma quỷ quái yêu thích.
Yêu ma nuốt thiện sự có thể tăng thực lực của bản thân, thiên sự cũng là đối tượng đi săn của yêu ma.
“Cút đi!” Trì Am hét lên một tiếng, phất tay, trong tay xuất hiện một thanh kiếm gỗ đào màu đỏ tươi, không hề do dự chỉ vào đám yêu ma.
Đám yêu ma bị bức lui, chúng e ngại uy lực của kiếm gỗ đào, không cam lòng bay lơ lửng mấy trượng chung quanh nàng, tiếp tục chờ thời cơ.
Sau khi Trì Am bức lui những yêu ma này xong thì không tiếp tục ra tay nữa mà chạy tới chỗ sấm sét giáng xuống.
Từ xa nàng đã thấy cung điện được bao phủ bởi ma khí màu đen, ma khí nồng nặc đó bao trùm mọi thứ xung quanh trong bóng tối, khiến mọi người không thể nhìn trộm.
Bóng tối còn khiến người ta tuyệt vọng hơn tất cả các màu sắc khác.
Trước cung điện có một nam nhân tiên phong đạo cốt, đạo bào màu xanh lam trên người bay phất phới trong cuồng phong. Nam nhân hoàn toàn không bị ma khí chung quanh và yêu tà mê hoặc, những con yêu ma lơ lửng trên không trung không cam lòng ẩn núp chung quanh, cố gắng tấn công người đó mấy lần, nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Cuồng phong thổi tung mái tóc đen dài cùng vật áo xanh lam của nam nhân, dáng người nam nhân như cây tùng sừng sững, không hề sợ gió lốc điên cuồng gào thét và khí yêu tà chung quanh.
Bước chân của Trì Am bất giác chậm lại.
Nam nhân quay lưng về phía nàng từ từ quay lại, thấy nàng xuất hiện, trên mặt nam nhân cũng không lộ vẻ kinh ngạc, chỉ bình tĩnh nhìn nàng.