Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 216: Quyến Rũ - Chương 216



Vào năm Vĩnh Hưng hai mươi lăm, Hoàng hậu xuôi thuyền xuống Giang Nam, du ngoạn dọc Giang Nam, vạn dân tiếp đón, vạn quỷ tránh xa.

Năm Vĩnh Hưng ba mươi lăm, Hoàng hậu lâm trọng bệnh.

Từ khi tin tức Hoàng hậu bệnh nặng truyền ra ngoài, Hoàng đế liền dừng lên triều, ở lại cung Phượng Nghi, thái y được gọi đến cung Phượng Nghi, ngay cả Quốc sư cũng được mời tới, toàn bộ cung điện đều chìm trong không khí ngột ngạt.

Bệnh tình Hoàng hậu không có chuyển biến tốt đẹp, liên tục chuyển biến xấu.

Trong đêm khuya thanh vắng, Trì Am tỉnh dậy sau cơn mê, nhìn thấy nam nhân ôm lấy nàng mà ngủ, không nhịn được đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt vẫn còn trẻ tuổi của hắn.

Ba mươi năm đã trôi qua, hắn vẫn là dáng vẻ năm đó, sau khi nhập ma thân thể của hắn đã vĩnh viễn dừng lại ở thời kì thanh niên, tuấn tủ bức người.

Nàng tu luyện có thành tựu, linh lực nuôi dưỡng thân thể nàng, khiến nàng trông vẫn còn trẻ.

Nhưng nàng biết con người cuối cùng sẽ phải già và chết đi, có thể qua mười hay hai mươi năm nữa nàng sẽ già đi, rồi khi đó nàng đứng cạnh hắn sẽ giống như Lão Hoàng đế và Lan quý phi, khiến người ta nhìn mà cay mắt.

Lúc trước nàng còn từng vụng trộm cười thầm, lại không biết nhiều năm sau rốt cục lại đến phiên nàng và Tư Ngang cũng thành như thế, ngẫm lại đã cảm thấy cay con mắt, khó mà chịu đựng nổi.

Tuy nhiên, nàng biết rằng mình sẽ không nhìn thấy cảnh đó.

Tính mạng của nàng chẳng mấy chốc sẽ đi đến giây phút cuối cùng.

Cảm nhận được động tác của nàng, Hoàng đế lập tức tỉnh táo lại, hắn nhìn người trong ngực, hỏi: “Am Am, nàng có chỗ nào không thoải mái à?”

Trì Am cười với hắn, thấy hắn đứng dậy định gọi Quốc sự liền nắm tay hắn nói: “Tự Ngang, đừng đi, nói chuyện với ta đi.”

Người Hoàng đế chợt cứng đờ, chậm rãi quay đầu nhìn nàng.

Trì Am vươn tay về phía hắn, liền được hắn ôm vào trong ngực, nàng vươn tay ra ôm lấy cổ hắn, hôn lên khóe miệng hắn, cười nói: “Tự Ngang, có thể ở bên chàng bốn mươi năm ta đã rất thỏa mãn rồi.”

Từ khi còn bé đến bên cạnh hắn, nàng đã ở bên hắn trong thế giới này ròng rã bốn mươi năm, lâu hơn tất cả các thế giới khác, nàng đã mãn nguyện rồi.

Hoàng đế cúi đầu không nói gì.

“Chàng dẫn ta đi nhìn mặt trời mọc đi.” Trì Am lại nói.

Hoàng đế sai cung nhân lấy áo khoác bọc kín nàng lại, bế nàng lên đỉnh gác cao nhất trong hoàng cung.

Hắn ngồi đó, ôm nàng trong lòng, nhìn bầu trời đêm trước khi nắng lên ở đằng xa, hai người trò chuyện một lúc, nói về cuộc gặp gỡ khi hai người còn trẻ, nói về những năm tháng ở bên nhau đã qua, trên khuôn mặt nàng luôn nở một nụ cười.

Thỉnh thoảng Hoàng để lại cúi đầu hôn nàng khi nàng nói đến mức phấn khởi, nhìn đôi mắt sáng ngời, không nhịn được mà muốn vĩnh viễn giữ nó lại.

Khi gà trống gáy, mặt trời mọc ở đằng đông, toàn bộ hoàng cung tăm trong mình ánh sáng rực rỡ, Trì Am từ từ nhắm mắt trong vòng tay hắn.

Hoàng đế vẫn duy trì tư thế ôm nàng, nhìn mặt trời mọc ở phía chân trời, cho đến khi trời đã sáng tỏ, sương đọng trong đêm cuối thu làm ướt tóc hắn, hắn vẫn ôm chặt người trong lòng không buông, không để hạt sương dính vào mặt nàng Nàng lặng lẽ cuộn mình trong vòng tay hắn, nhắm mắt ngủ thiếp đi giống như hồi còn nhỏ.

Nhưng hắn biết rằng lần này nàng sẽ không bao giờ mở mắt ra nữa.

Mùa thu năm Vĩnh Hưng thứ ba mươi, Hoàng hậu Trì thị bị bệnh qua đời.

Không lâu sau lễ tang của Hoàng hậu, Hoàng đế cũng băng hà, tân để đăng cơ.

Sau đó, Đại Tề tiếp tục kéo dài một trăm năm, thiên hạ loạn lạc, ngoại tộc xâm lấn, nhân dân khắp nơi nổi dậy, sau mười năm chiến tranh loạn lạc nhân dân đã lập nên một vương triều mới trên mảnh đất này.

Chúa tể của yêu ma núi Thái Thường không biết tung tích, yêu ma trong tránh vào Vân Trạch, sau nhiều năm yêu ma dần biến mất khỏi thế gian.

Khi trên thế gian không còn dấu vết của yêu ma thì Vân Trạch cũng biến mất khỏi thế gian, trên đời không còn Vân Trạch nữa.

Sau này bách quỷ dạ hành, nhân gian hỗn loạn, Huyền Môn phải tập hợp tất cả các gia tộc trừ ma để tham gia sáng tác Bách Quỷ lục.

Ngàn năm sau, một nhóm thiên sư được mời đến khu nghỉ mát để bắt ma, ở sâu trong cung điện dưới lòng đất khi trước, vị Hoàng đế đang say ngủ chợt tỉnh dậy.

Sau khi tỉnh dậy, vì Hoàng đế ép mình ngủ say chờ đợi luân hồi nên khiến cho ký ức dần bị xói mòn, điều duy nhất hắn nhớ được chính là một cái tên không thể nào quên, được khắc sâu trong tim.

Tác giả có điều muốn nói: Nhiều bạn gái đang đoán già đoán non xem nữ chính trong thế giới này chết như thế nào, thật ra tôi muốn nói lần này không có cái chết dữ dội gì cả, chỉ là chết già một cách tự nhiên thôi. Câu chuyện này là căn nguyên từ một ngàn năm trước của thế giới bách quỷ dạ hành, chúng được kết nối với nhau, bây giờ các bạn đã sáng tỏ rồi đó

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.