Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 220: Quyến Rũ - Chương 220



Lúc Trì Am đang quan sát mọi người thì cảm giác được bên cạnh có một người khác, người đó liền nói: “Này, ban nãy tôi nhìn thấy rồi.”

Trì Am quay đầu nhìn qua thì phát hiện ra chính là người thanh niên đã nấp bên cạnh nhìn cô khi cô giết một người Romasen khi nãy.

Thanh niên này mới ngoài hai mươi tuổi, trông khá đẹp trai, dưới ánh đèn dìu dịu lại càng dễ nhìn hơn, khi cười trên miệng anh ta có hai má lúm đồng tiền nhỏ trông rất đáng yêu.

Trì Am không biết anh ta là ai, chỉ nhìn anh ta chằm chằm.

Tên tôi là Mục Tử Yến, còn cậu thì sao?”

“Trì Am.” Trì Am bình tĩnh đáp.

Anh ta cười với cô, nói với vẻ tò mò: “Cậu giỏi thật đấy. Cậu là người của quân đội sao? Mà không đúng, nếu là người của quân đội thì không cần một mình tham gia những nhiệm vụ nguy hiểm như vậy. Chỉ riêng tiền lương hàng tháng cũng đủ cho cậu sinh hoạt trong thành phổ rồi...”

Trì Am không trả lời, âm thầm liếc nhìn anh ta rồi thu hồi ánh mắt.

Mục Tử Yến thấy cô không tiếp lời, nói một lát rồi thấy không thú vị, đành phải im lặng.

Sau khi nghỉ ngơi đám người lại tiếp tục xuất phát Họ lặng lẽ bước đi trong lối đi tối tăm dưới lòng đất, anh Tiêu dẫn đường ở phía trước. Những người phía sau không biết lối đi tối tăm này sẽ dẫn đến đâu, cho đến khi có một âm thanh thùng thùng ngột ngạt vang lên cách đó không xa. Anh Tiêu dẫn người tới, sau đó tập hợp với một đội khác Trưởng nhóm bên kia là một người đàn ông tên là Thiệu Sĩ, thân hình cao lớn cường tráng, đầu định, vẻ ngoài sắc sảo.

Đoàn người Thiệu Sĩ đi ra ngoài lần này để tìm tinh thể bò cạp đỏ, cũng tổn thất rất nhiều người, vốn dĩ có ba mươi người giờ chỉ còn hai mươi người.

Không riêng gì bọn họ, lần này cũng có vài đội tới đây tìm tinh thể bò cạp đỏ, số lượng người đều khá đông, nhưng bây giờ không có bao nhiều người có thể chạy thoát, những người còn lại có lẽ đã bị người Romasen giết hoặc bắt đi.

“Những tên Romasen đó thật kinh khủng. Thành phố Trung tâm nên cử một đội quân đến tiêu diệt chúng mới phải!” Một người đàn ông giận dữ nói.

Lời này được người chung quanh tán đồng, nhưng cũng có một số người đi ngược lại đám đông, nói với giọng điệu chết lặng: “Đây là nơi biên giới hoang vắng. Những tên quý tộc đó sẽ không quản lý đầu, chứ đừng nói đến việc đưa quân đội sang đây.”

Lời này khiến bầu không khí lại trở nên im lặng, là một sự bình tĩnh không còn chờ mong gì.

Họ dường như đã quen với việc tình người ấm lạnh nên ngoài việc hơi buồn vì người Romasen bắt đi nhiều người như vậy thì cũng không quá bị thương.

Sau khi trao đổi thông tin với nhau Thiệu Sĩ và anh Tiêu đề nghị cùng hợp tác.

Thiệu Sĩ nói: “Tôi biết có một mỏ tinh thể bò cạp đỏ. Các anh có đến không?”

Anh Tiêu trầm giọng hỏi: “Tin tức là thật chứ?”

“Đương nhiên.” Thiệu Sĩ nói rất tự tin: “Đội tuần tra của người Romasen vừa mới rời đi, theo thường lệ thì trong ba ngày nữa chúng sẽ không tới đây, có thể tranh thủ hai ngày này để thu thập thêm, cũng là một mớ của cải đáng giá.”

Anh Tiêu cuối cùng đã đồng ý hợp tác với đoàn người của Thiệu Sĩ, hai nhóm người tập hợp lại cùng một chỗ, tổng cộng có gần bốn mươi người. Mặc dù trông có vẻ nhiều, nhưng vẫn không đủ dùng, đặc biệt là đám người này đều là những người bình thường, không có năng lực đặc biệt, gặp phải người Romasen thì chỉ có thể trốn đi.

Những người bình thường khi rời khỏi thành phố an toàn và đến những nơi đổ nát thế này còn nguy hiểm hơn.

Nếu như không phải thực sự không sống nổi thì bọn họ cần gì phải mạo hiểm tới đây tìm tinh thể bò cạp đỏ?

Khi đoàn người lại lên đường một lần nữa, anh Tiêu nói: “Không chỉ là người Romasen, mà còn có cả Vũ Nhân cũng đến đây. Khi tôi đến đây lúc trước đã thấy một Vũ Nhân bay ngang qua trên bầu trời. Anh ta đã dừng lại một lần ở thành phố này. Là một Hội Vũ.”

Giọng Thiệu Sĩ hơi căng thẳng: “Hôi Vũ tộc đến đây làm gì?”

“Ai biết được? Mặc dù bọn họ không thích ăn thịt người giống như người Romasen, nhưng bọn họ cũng không giao lưu với con người.” Anh Tiêu thở dài “Bất kể bọn họ định làm gì thì chúng ta cũng phải cẩn thận.”

Sau khi cả hai trao đổi thông tin xong thì không nói thêm gì nữa.

Sau khi đi trong bóng tối khoảng ba tiếng đồng hồ, mọi người đều đã thở hổn hển, tiếp tục dừng lại nghỉ ngơi để ăn một chút gì đó.

Nhìn thấy những người khác ngồi xuống dưới đất, lấy đồ trong ba lô ra ăn, cô cũng mở chiếc túi đang cầm trên tay ra, kiểm tra cụ thể thì phát hiện bên trong có mấy thứ đồ linh tinh, có một bộ quần áo, một ít vải, cái chai, dao, hai bình nước cùng một túi lương khô.

Hai chai nước là nước khoáng bằng nhựa, còn lương khô thì bây giờ Trì Am thực sự không phân biệt được chúng được làm bằng gì. Lương khô được làm thành những chiếc bánh bao nhỏ bằng nắm tay, bề ngoài có màu trắng đục, kết cấu rất cứng, cô thử ước lượng trong tay thì cũng không nặng lắm. Chẳng trách cái ba lô này lại không nặng. Cô học những người xung quanh, dùng răng gặm từ từ từng miếng lương khô, cắn nhỏ ngậm vào miệng, cảm nhận khi nó đã thật mềm rồi mới nuốt vào bụng.

Ăn phải thứ này rất dễ bị khô miệng, Trì Am cẩn thận nuốt nước bọt để giảm bớt cảm giác khô miệng.

Mới ăn một miếng đã thấy đầy bụng, cho thấy đây là một loại thức ăn gặp nước là nở ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.