Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 224: Quyến Rũ - Chương 224



Trì Am không biết mình đã khơi dậy sự nghi ngờ của đối phương, nhưng ngũ giác của cô rất nhạy bén, tinh tường cảm nhận được có ánh mắt đang giám thị họ, cô âm thầm nhìn thử liền nhận ra trên xe huyền phù có camera ấn.

Cô ôm đồ trong lòng mình chặt hơn, giả vờ như không nhận thấy, chỉ híp mắt ngồi ngẩn người.

Mặc dù bây giờ cô muốn ngủ một giấc để tiếp nhận ký ức của thân thể này nhưng sợ môi trường xung quanh không an toàn, nếu bị gián đoạn giữa chừng sẽ gặp phải tình huống khó xử như ở thế giới Lucifinil nên cô đành từ bỏ.

Vẫn nên tìm một nơi an toàn trước rồi tiếp nhận kí ức sau vậy.

Tốc độ của xe huyền phù rất nhanh, sau hai tiếng họ đã đến thành phố nơi con người sinh sống.

Qua cửa kính xe, Trì Am có thể nhìn thấy bức tường thành cao ngất, tòa kiến trúc bằng sắt thép, là kiểu kiến trúc mang phong cách công nghệ cao của hiện đại, rất khác với thành phố bỏ hoang lúc trước.

Hiển nhiên, nhân loại từ bỏ thành phố tràn ngập vẻ hiện đại hoá kia là có nguyên nhân, so với thành phố thép này thì thành phố đó quá yếu ớt, giờ nó đã bị sa sút thành một thành phố bỏ hoang.

Xe huyền phù đi vào thành phố từ một làn đường dành riêng, sau đó dừng lại ở một bãi đậu xe.

Lục Hành mở cửa, chân dài bước ra ngoài, nói với đoàn nạn dân đang nép vào trong xe: “Mọi người, đến khu bốn rồi, mời xuống xe.”

Đám người đứng dậy, lúng túng nói cảm ơn rồi xuống xe theo trật tự.

Trì Am bước xuống xe theo đám người, vừa đi ngang qua thì bất ngờ bị anh ta tóm lấy cổ tay.

Trì Am ngẩng đầu, yên lặng nhìn vào mắt đối phương. Cô cảm thấy người này rất mạnh, với thực lực hiện giờ của cô sẽ không thể đối phó được anh ta.

Lục Hành cười nói: “Em trai năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Trưởng thành chưa?”

Trì Am không biết anh ta có ý gì, nói mơ hồ: “Báo cáo trưởng quan, tôi còn chưa thành niên...” Theo quan sát trước đây của cô thì phần lớn đàn ông trưởng thành trên thế giới này đều rất cao lớn, khi đứng với những người đàn ông này trông cô rất nhỏ bé, không phù hợp, cho nên chỉ có thể tự nhận là thiếu niên chưa trưởng thành.

Trong lòng cô có tiếng nói, nói cho cô biết không được để lộ thân phận thật của mình, thà khiến người ta hiểu lầm cũng được.

Lục Hành sờ sờ tay cô rồi mới buông ra, cười nói: “Hẹn gặp lại.”

Trì Am nhìn chằm chằm khuôn mặt anh ta vài giây, sau đó cúi đầu xuống xe.

Sau khi đi theo đám người ra khỏi bãi đậu xe, Trì Am đứng trên con đường đầy cảm giác hậu hiện đại kia, nhất thời chợt cảm thấy mờ mịt. Cô không có ký ức, không biết gia đình của cơ thể này là ai, cô ấy sống ở đâu.

Hay là cô nên đi tìm một nơi an toàn để nhận ký ức trước?

Đang miên man suy nghĩ thì cô chợt nghe thấy một giọng nói đầy phấn khích vang lên: “ Am Am!”

Trì Am quay đầu nhìn lại thì thấy một người phụ nữ xinh đẹp dáng người yểu điệu đang chạy về phía mình.

Theo sự xuất hiện của người ấy, những người đàn ông đi ngang qua đều quay đầu nhìn lại, ánh mắt nóng rực và thèm thuồng, nhưng khi nhìn thấy chiếc vòng kim loại nạm kim cương trên cố người phụ nữ thì họ liền nhanh chóng quay đi với vẻ tiếc nuối.

Trì Am bình tĩnh nhìn biểu hiện của những người đàn ông xung quanh, cuối cùng chuyến tầm mắt sang người phụ nữ đã chạy tới trước mặt mình.

Người này trông có vẻ như mới ngoài hai mươi tuổi, mặc một chiếc váy trắng lệch vai, rất thuần khiết và xinh đẹp, ngay cả nụ cười trên môi cũng giống như một thiên thần tỏa ánh sáng của mặt trời.

Đây là một người phụ nữ rất xinh đẹp, không phù hợp với mọi thứ trên con phố này.

Trì Am để ý thấy những người đi qua đều là nam giới, đủ loại đàn ông, đa số đều mặc quân phục thẳng thớm, nhưng không có người phụ nữ nào cả, sự xuất hiện của cô gái này giống như một đóa hoa nở rộ trong đám người cứng cỏi, lập tức lộ vẻ khác thường.

“Am Am, cuối cùng em cũng về rồi, em vẫn khỏe chứ?” Người phụ nữ ôm mặt cô nhẹ nhàng hỏi, cầm khăn ướt lau sạch vết bẩn trên mặt cô, vẻ mặt dịu dàng và rất tập trung.

Trì Am mơ hồ nói: “Tôi không sao, cô đừng lo.”

“Làm sao có thể không sao được, em là một...” Cô do dự nói, cuối cùng nói với vẻ mất mát: “Am Am, là do chị vô dụng.”

Hóa ra là chị gái của thân xác này.

Trì Am không có trí nhớ, không nói được nhiều nên không nói gì.

Sau khi lau mặt sạch sẽ giúp Trì Am, người phụ nữ không hề tỏ vẻ chán ghét dáng vẻ như nạn dân của Trì Am, nắm tay cô, quay đầu lại cười với cô: “Am Am, em đói chưa? Chị đưa em đi ăn cơm trước nhé.”

Trì Am quả thực rất đói bụng, lương khô trong tủi tuyệt đối không hề ngon lành gì nên liền ngoan ngoãn đồng ý.

Người phụ nữ đưa Trì Am đến một nhà hàng được trang hoàng lộng lẫy để ăn cơm, người phục vụ trong nhà hàng có vẻ không thích vẻ ngoài lôi thôi như nạn dân của Trì Am, nhưng vì người đưa cô vào là một phụ nữ có địa vị nên đành nhịn.

Trong nhà ăn còn có những người khác đang dùng bữa, đa số đều mặc quân phục, những bộ quân phục cũng không giống nhau, có màu đen, xanh quân đội, nâu gỗ, đỏ,...

Những người quân nhân này nhìn thấy có phụ nữ bước vào cửa, mắt liền sáng rực lên, mặc dù thứ cô đeo trên cổ không phải là thứ mà một người đàn ông bình thường có thể đeo cho cô, nhưng hiếm khi thấy được một người phụ nữ ở đây nên chuyện này vẫn khiến họ rất vui vẻ, thậm chí ăn cơm cũng thấy ngon hơn.

Sau khi bị người phụ nữ kéo xuống ngồi trên ghế, Trì Am bỏ ba lô trong tay sang một bên, sau đó nhìn người phụ nữ đối diện thuần thục chọn món ăn, có thể nhận ra cô là khách quen của nhà hàng này.

Một người chị trong chuyện ăn uống, quần áo đều lộ sự sang trọng, nhưng tại sao cô em gái lại sống thê thảm như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.