Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 229: Quyến Rũ - Chương 229



Tranh thủ thời gian dưỡng thương, Trì Am liền cẩn thận sắp xếp lại ký ức về thế giới này trong đầu mình.

Sau đó càng sắp xếp sắc mặt cô lại càng đen, cô phát hiện thế giới này thực sự là thế giới được tạo ra với ác ý lớn nhất trong vũ trụ, có thể cảm thấy sự không hài hòa ở khắp mọi nơi. Đặc biệt là sự phát triển của loài người, thực sự chỉ đơn giản là lịch sử giải phóng dục vọng và ham muốn của con người, nam nữ tồn tại không còn phải để sinh con đẻ cái, mà chỉ để giải phóng dục vọng.

Còn về phần nguyện vọng của nguyên chủ thì rất đơn giản, đó là không muốn trở thành người phụ nữ trong Kim Ốc, muốn tự do lựa chọn cuộc sống mình muốn, không còn bị chi phối bởi bất kỳ thế lực hay con người nào. Dù là một người phụ nữ thì cũng nên có quyền lựa chọn.

Cái gọi là tự do, thật ra dù đang ở thế giới nào thì cũng đều dựa vào sức mạnh để quyết định.

Có sức mạnh thì tất nhiên sẽ có được tự do như ý muốn, nhất là trong thế giới dị dạng này, sức mạnh là con đường tắt duy nhất để chứng tỏ bản thân. Chỉ cần đủ mạnh thì cơ quan nhà nước cũng không có cách bắt mình, tất nhiên là hoàn toàn tự do.

Thế giới này trói buộc người phụ nữ thật ra cũng có liên quan đến vóc dáng trời sinh đã yếu ớt của họ. Trong khi tạo hóa ban cho họ khả năng mở khóa mã gen của đàn ông thì cũng ban cho họ một cơ thể yếu ớt, không thể cạnh tranh với những người đàn ông sở hữu mã gen của chiến sĩ. Họ chỉ có thể trở thành công cụ để đàn ông trút bỏ những ham muốn tình dục.

Cho dù đàn ông cũng sùng bái, khát vọng người phụ nữ trở thành chìa khoá cho mình, nhưng vì phụ nữ quá khan hiếm nên họ không thể tránh khỏi việc trở thành công cụ hưởng thụ chung của đàn ông.

Phụ nữ trên thế giới này sau khi được huấn luyện đặc biệt thì có thể đối phó với một hai người bình thường, nhưng nếu đối đầu với một người đàn ông sở hữu mac gen chiến sĩ thì chỉ có thể bị bắt, bị truy đuổi và trở thành nô lệ tình dục của họ.

Sau khi hiểu ra điều này, Trì Am lại càng tranh thủ thời gian để tu luyện.

Đáng tiếc là linh lực của thế giới này rất hỗn tạp, tiến trình tu luyện của Trì Am khá chậm, như có thứ gì đó đang hạn chế cô từ trong cõi sâu thẳm.

Sau nhiều lần thử, cuối cùng Trì Am cũng hiểu rằng thứ ràng buộc cô chính là quy luật của thế giới này.

Mặc dù sự phát triển của thế giới này rất lạ thường nhưng vì nó đã tồn tại thì có nghĩa là hợp lý và không thể dễ dàng thay đổi.

Cho dù Trì Am có một cơ thể có thể tu luyện, nhưng bản chất cô vẫn là người của thế giới này, không thể thoát khỏi sự ràng buộc mà thế gian áp đặt lên người mình, đó là sự trói buộc với cơ thể phụ nữ. Dù cô có tu luyện thì cũng sẽ không thể lập tức trở nên mạnh mẽ hơn, chỉ có thể tính toán từ từ.

Sau khi tu luyện xong, Trì Am dựa vào gối, ngơ ngẩn nhìn chiếc đèn chùm trên trần nhà.

Mấy ngày gần đây khi vết thương của cô được cải thiện, cô cũng đã cảm nhận rõ ràng có ánh mắt đang giám sát mình, ngăn cản cô có hành động gì quá mức, vì vậy cô chỉ có thể cẩn thận luyện tập Tâm pháp Hỗn Nguyên Tâm Kinh, còn về kiếm thuật thì phải cần có thời gian.

Vừa thở dài một hơi đến thì lại nghe được tiếng mở cửa.

Trì Am ngẩng đầu, nhìn thấy một vị quan chỉ huy nào đó bưng khay đi vào, trên người vẫn mặc quân phục màu đen thẳng thớm, nổi bật lên vẻ đẹp trai cấm dục của anh, vô cùng đẹp mắt.

Trì Am không ngờ Tự Ngang mặc bộ quân phục thì sẽ như thế này, ngoài sự mong đợi của cô, vô cùng hấp dẫn, khiến người ta muốn nhào tới kéo bộ quân phục lạnh lẽo bao quanh người anh ra.

Người đàn ông đi đến bên giường, đặt cái khay lên bàn đầu giường rồi hỏi cô hôm nay thế nào giống như mọi ngày.

Trì Am ngẩng đầu nhìn anh cười ngoan ngoãn, thiếu nữ có giọng nói mềm mại ngọt ngào: “Đã đỡ hơn nhiều rồi, nhưng chân đi lại vẫn còn thấy đau.”

Đôi mắt người đàn ông nhìn về phía cái chân cô đang để trên chăn.

Bởi vì dưỡng thương trong phòng nên cô đang mặc một chiếc váy ngủ thêu hoa màu xanh lá cây, lộ ra một nửa bắp chân trắng nõn cân đối, mảnh mai, dường như chỉ cần dùng một tay là có thể bẻ gãy, rất mềm mại yếu đuối, không giống sự cường tráng của đàn ông.

Ánh mắt anh hơi tối lại, vội nhìn đi chỗ khác, bưng cháo trên khay lên đút từng thìa cho cô.

Trì Am há miệng nuốt thức ăn anh đút cho, sau khi nuốt cháo xong lại không nhịn được mà liếm khóe miệng, đến lúc kịp phản ứng thì trái tim đã run lên vì ánh mắt u ám của anh, vội nở một nụ cười ngoan ngoãn với anh.

Người đàn ông thu lại ánh mắt, vẻ mặt cấm dục, tiếp tục đút cho cô ăn.

Trì Am cẩn thận nhìn anh, ánh mắt lướt từ bờ vai rộng đến ngực anh, rồi đến chiếc thắt lưng màu đen siết vào thành hình dáng rất đẹp quanh eo anh. Phần eo của anh trông gây mà mạnh mẽ, vạt áo quân phục che chỗ bụng anh, hai chân khép lại, không nhìn thấy gì.

Trì Am lặng lẽ thu hồi ánh mắt, cho đến khi ăn xong cháo anh đút cô mới nói: “Thật ra cơ thể của tôi cũng gần như khỏi hẳn rồi, tôi nghĩ là...”

“Hửm?”

Anh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt lướt qua khuôn mặt cô.

Trì Am bị tầm mắt của anh làm cho đỏ bừng mặt, tim đập loạn nhịp, xấu hổ rũ mắt xuống, nói: “Tôi muốn ra ngoài đi dạo, ở mãi trong phòng thấy không thoải mái.”

Anh suy nghĩ một hồi rồi nói: “Chiều mai tôi sẽ đưa em đi ra ngoài.”

Trì Am vui vẻ mở to mắt nhìn anh, lập tức nói: “Thật sao? Cảm ơn anh.”

Trông cô rất vui vẻ, giống như một chú mèo con lông xù, một loại hình sinh vật nhỏ mà đàn ông không thể chạm vào, thực sự rất dễ thương.

Người đàn ông dường như cũng có tâm trạng rất tốt, anh giơ tay lên nhẹ nhàng chạm vào đầu cô, dặn dò cô phải nghỉ ngơi thật tốt rồi mới đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.