Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 230: Quyến Rũ - Chương 230



Sau khi anh đi, Trì Am liền đưa tay vỗ nhẹ lên mặt mình, bỏ qua cảm giác kỳ lạ vừa xuất hiện.

Cái gọi là mặt đỏ tim run, thẹn thùng căng thẳng đơn giản là bị một thứ gì đó trong cơ thể chi phối, bị hormone trên cơ thể người đàn ông kích thích, khiến cô bất giác đỏ mặt, tim đập nhanh, cơ thể như nhũn ra, chỉ muốn lao vào vòng tay anh làm gì đó.

Trì Am phát hiện ra chuyện này mà đen cả mặt, mặc dù Tự Ngang này khiến cô rất mê muội, nhưng nếu người đàn ông khác cũng có thể kích thích cơ thể cô sinh ra loại phản ứng sinh lý này... thì không cách nào hình dung được hậu quả.

Chạng vạng tối, Nguyên Tịch tới kiểm tra sức khỏe cho cô theo thông lệ, Lục Hành mang tới một chiếc túi vải màu trắng.

“Cô Trì, đây là đồ của cô phải không?” Lục Hành hỏi với vẻ ôn hòa, đôi mắt đào hoa như bắn ra những tia sáng quyến rũ.

Trì Am ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào khuôn mặt quyến rũ như gái của anh ta, thấy nhịp tim mình lúc này rất bình thường, không bị đối phương mê hoặc mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra, cười với anh ta: “Vâng, cám ơn anh.” Dừng lại một lát cô lại nói: “Trưởng quan Lục, không biết khu các anh có thu nhận tinh thể bọ cạp đỏ không?”

Lục Hành liếc nhìn chiếc ba lô liền hiểu ý cô, anh ta cười nói: “Đương nhiên là có nhận. Một gam tinh thể bò cạp đỏ giá mười đồng.”

Giá này cao hơn giá thu mua cao của khu bốn, chắc hẳn là giá cả bình thường của tinh thể bỏ cạp đỏ, anh ta không ép giá cô, nhưng cũng không ưu đãi nâng giá.

Trì Am lập tức nói: “Tôi sẽ bán cho anh tinh thể bò cạp đỏ bên trong túi này. Anh có thể gửi tiền vào thẻ trắng rồi đưa cho tôi được không?”

Lục Hành cười đồng ý, ước lượng cái ba lô, mỉm cười nhìn cô rồi nói: “Cô Trì, thật ra cô không cần phải lo lắng về chuyện tiền bạc đâu. Tôi tin là cô đã nhìn ra, quan chỉ huy của chúng tôi thà đắc tội khu bốn cũng muốn giữ cô lại, cô Trì hiểu chứ?”

Tất nhiên cô hiểu là người đàn ông kia quan tâm đến cô.

Trì Am nghĩ vậy, nhưng vẻ mặt vẫn bình thản.

Lục Hành thấy cô không nói gì, trên mặt lộ vẻ thất vọng, cảm thấy người phụ nữ này dường như không giống những người phụ nữ khác. Chỉ riêng việc cô thà đi đến biên giới chịu khổ kiếm tiền cũng không chịu bại lộ thân phận vào ở trong Kim Ốc là đã biết suy nghĩ của cô đặc biệt không giống bình thường thế nào.

Thật sự là một người phụ nữ khiến người ta phải đau đầu.

Nhưng trên người cô lại có sự ngọt ngào quyến rũ, toát ra hương vị thơm ngon bất kỳ lúc nào cũng có thể người đàn ông biến thân thành dã thú vì cô.

Nguyên Tịch đã kiểm tra xong vết thương cho Trì Am, vì vết thương đã hoàn toàn khép lại, không có gì cần làm nữa nên anh ta liền rời đi với Lục Hành.

Dáng vẻ vội vã cấp bách của họ khiến Trì Am suýt chút nữa lầm tưởng rằng họ ghét cô, ghét ở cùng phòng với cô.

Mãi về sau cô mới nghĩ đến cái gọi là mã gen của phụ nữ, nghe nói nó rất có sức ảnh hưởng đến cơ thể đàn ông, khiến họ chỉ trong nháy mắt là đã bị kích thích, cái kia dựng đứng lên, còn hơn cả thuốc kích dục.

Sắc mặt Trì Am đen sì, chức năng kia của đàn ông ở thế giới này quá mạnh mẽ, đến mức như biến thái, chắc chắn là ác ý mạnh mẽ của tạo hóa. Trong nội tâm cô đang băn khoăn không biết có nên mua một chiếc vòng ức chế để đeo hay không, nhưng rồi cô lại nhớ tới chiếc vòng cổ nạm kim cương chị gái Trì Mộng đeo, trông nó như cái xích cho sủng vật vậy, hoàn toàn không có thẩm mỹ, vô cùng thô tục.

Trong tình thế khó xử, Trì Am quyết định vẫn nên chuẩn bị trước.

Tình thế mạnh hơn con người, khi chưa tu luyện tới mức đủ sức một đánh mười thì cô vẫn phải khiêm tốn, giữ khoảng cách với những người đàn ông kia để tránh cho người đàn ông nào đó lại phải ăn dấm. -

- Trưa ngày hôm sau, Lục Hành đưa một tấm thẻ trắng cho Trì Am.

“Có tổng cộng 100.000 ở đây, có thể được tiêu ở tất cả các thành phố của con người.” Lục Hành nói.

Thẻ có thể tiêu dùng ở tất cả các thành phố của con người bình thường chỉ có phẩm cấp sĩ quan mới có thể sử dụng, những người bình thường cả đời cũng không thể có được. Bây giờ đối phương lại đưa cho cô một cái, điều này cho thấy thái độ của Lục Hành.

Trì Am nói lời cảm ơn, hỏi: “Đúng rồi, bên khu bốn...”

Lục Hành đứng bên giường, đút hai tay vào tủi quần, trên môi nở nụ cười, nói: “Việc này cô đi hỏi quan chỉ huy nhé, gần đây toàn là anh ấy đích thân đi thương lượng.”

Trì Am lập tức không nói gì nữa.

Dù họ không nói rõ nhưng Trì Am cũng biết tầm quan trọng của phụ nữ trên thế giới này, vốn dĩ cô và Trì Mộng là cư dân của khu bốn. Sau khi tiết lộ thân phận thì họ cũng được coi là phụ nữ của khu bốn, nên sống trong Kim ốc. Lúc trước cô bị thương, bị quan chỉ huy khu năm mang đi đưa về khu năm qua đêm, không trách được người ở quận bốn lại muốn bùng nổ vì chuyện này.

Ở thế giới này tranh phụ nữ còn nghiêm trọng hơn thù giết cha, không chết không thôi.

Có thể đoán được khoảng thời gian này Tư Ngang phải chịu áp lực thế nào.

Nhưng thấy anh ngày nào cũng đến cho cô ăn đúng giờ dù mưa hay nắng thì cũng không thấy anh có áp lực gì. Lúc đó anh nói câu “mặc kệ anh ta” đúng là quá ngầu, cho thấy anh không hề coi mấy người kia ra gì.

Dù ở thế giới nào thì người đàn ông này cũng rất kiêu ngạo, ngạo nghễ đứng ra ngoài quy luật của thế giới.

Đang nghĩ ngợi thì cánh cửa lại mở ra, cô lại thấy người đàn ông kia mang cơm trưa tới.

Đôi mắt màu tím sẫm của anh yên lặng nhìn về phía Lục Hành ở trước giường, bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.

Tay áo sơ mi của Lục Hành vốn được vén đến khuỷu tay, Trì Am nhận thấy cơ bắp tay lộ ra của anh ta rất căng. Mặc dù gương mặt đẹp rực rỡ nhưng thân thể lại đầy vẻ nam tính của đàn ông, không hề nữ tính.

Trong bầu không khí giữa hai người có gì đó không đúng.

Cuối cùng, Lục Hành lui lại một bước, chào theo lễ với người đứng ở cửa, nói: “Quan chỉ huy, tôi đi ra ngoài trước.”

Sau khi Lục Hành rời đi, người đàn ông mới bừng khay đến, chuẩn bị cho Trì Am ăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.