Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 231: Quyến Rũ - Chương 231



Trì Am ra vẻ vô tội nhìn anh, biết người đàn ông này ở thế giới này không thể đàu giỡn được nên cô cũng không kiểm tra ranh giới cuối cùng của anh, hết sức ngoan ngoãn, như con mèo hoang ẩn núp trong đêm, dùng sự ngoan ngoãn để mê hoặc lòng người, chuẩn bị cho đòn cuối cùng.

Sau khi người đàn ông cho cô ăn xong mới nói: “Em đi thay quần áo đi, lát nữa tôi sẽ đưa em đi ra ngoài.”

Trì Am vui vẻ đáp lời, bước xuống giường. Khi bước xuống đất, tuy chân còn hơi đau nhưng gần như đã khỏi hẳn. Sau nửa tháng dưỡng thương, vết thương đã bình phục, có thể thấy tay nghề của Nguyên Tịch không tệ, thuốc dùng cũng tốt.

Trì Am định vào phòng tắm thay quần áo thì liền gặp khó khăn.

Quần áo... cô mặc gì bây giờ? Chẳng lẽ lại là áo ngủ?

Vừa nghĩ tới đây thì đã thấy người đàn ông xoay người mở tủ lấy ra một bộ quân phục màu đen đưa cho cô.

Trì Am liếc nhìn anh, lẳng lặng cầm quần áo vào phòng tắm thay đồ.

Khi thay quần áo cô cố ý nhìn kỹ, phát hiện ra bộ quân phục này mặc dù là số cỡ cho người chưa thành niên nhưng lại có kích thước lớn, sau khi mặc vào cô phải xắn nửa tay áo và ống quần tây lên, thắt phần ngang hông lại hông để quần không rơi xuống. Hơn nữa, trên bộ quan phục này còn có hơi thở của Tư Ngang, mặc dù rất nhạt nhưng không hiểu tại sao cô lại có thể ngửi thấy.

Lẽ nào là bộ đồ anh mặc khi còn là thiếu niên?

Ý nghĩ này khiến cô thấy bồn chồn, lại hơi xấu hổ.

Khi cô bước ra từ phòng tắm thì quả thực chỉ muốn che mặt mình.

Người đàn ông quay lại nhìn cô, thấy cô đang kéo vạt áo quá dài, ánh mắt anh lóe lên, bước tới vuốt cổ áo cho cô, nhìn chằm chằm vào thùy tại hồng hào của cô, ngón tay thon dài khẽ chạm vào.

Trì Am đột ngột lùi lại, che lỗ tai nhìn anh, cả khuôn mặt đỏ bừng.

Phản ứng của cô khiến anh hơi nheo mắt lại, đôi mắt màu tím sẫm gợn sóng sáng lấp lánh, đôi môi xinh đẹp khẽ cong lên.

Trì Am hơi xấu hổ, cô không biết vì sao phản ứng của mình lại có thể lớn như vậy, rõ ràng cô còn làm chuyện thân mật hơn với người đàn ông này rồi, chẳng lẽ đổi một thế giới thì ngay cả phản ứng của cơ thể cũng thay đổi sao?

“Đi thôi.”

Người đàn ông mở miệng rồi bước ra ngoài trước.

Trì Am đi theo sau anh, nhìn bóng lưng thon dài của anh, cô luôn cảm thấy có cái gì không đúng.

Sau đó cuối cùng cô cũng hiểu ra, đó là khoảng cách!

Sau khi cô đến thế giới này, ngoại trừ ngày cô bị thương anh đích thân ôm cô rời đi thì từ lúc cô tỉnh lại bọn họ vẫn luôn giữ khoảng cách. Anh đứng ở khoảng cách an toàn lặng lẽ dùng đôi mắt không nhìn rõ cảm xúc nhìn chằm chằm vào cô, kìm nén dục vọng đáng sợ đang hoành hành trong mắt mình.

Nghĩ đến đây, Trì Am hơi bất ngờ nhìn bóng lưng anh, tự hỏi có phải anh đã đổi tính rồi hay không.

Anh lại học được cách khắc chế, rõ ràng khát vọng vô cùng mà vẫn còn có thể kiềm chế mà giữ khoảng cách với cô, điều này thật sự rất hiếm có.

Dù không hiểu ý anh nhưng Trì Am không xoắn xuýt quá nhiều, nhanh chóng bị hoàn cảnh xung quanh thu hút.

Người đàn ông đưa cô đi qua lối đi dài bằng kim loại ra đến cửa lớn, một chiếc ô tô màu đen không khác gì loại xe hiện đại đang dừng ở cửa. Lục Hành ngồi trên ghế lái, cặp mắt đào hoa cười híp lại nhìn họ.

Người đàn ông mở cửa cho cô, khi cô leo lên xe thì anh cũng đi theo, ngồi trên ghế sau cùng cô, cách nhau một khoảng.

Trì Am không khỏi quay đầu nhìn anh.

Anh dựa vào ghế ngồi, đôi chân dài khoảnh lại, chiếc quần tây màu đen quân đội kéo dài cơ đùi, lộ ra sự cám dỗ vô hình. Anh quay đầu nhìn cô, đôi mắt ẩn dưới lớp mũ quân đội nhìn cô thật sâu, bên trong có sự kiềm chế, liếc mắt một cái đã khiến người ta run như cầy sấy.

Trì Am quả quyết quay mặt đi, bình tĩnh nhìn về phía trước, nhưng đôi tay đang đan vào nhau lại không nhìn được mà hơi vặn vẹo.

Ánh mắt của người đàn ông rơi vào trên tay cô, rồi từ từ di chuyển lên trên, đến chiếc cổ mảnh mại của cô, rồi cuối cùng là khuôn mặt đã được nuôi cho có da có thịt, ánh mắt u ám nhưng lại hết sức ngay thẳng, khiến làn da trắng nõn kia dần trở nên hồng hơn.

Trì Am đứng ngồi không yên, lại không thể không làm bộ mình rất bình tĩnh.

Trong thế giới kỳ quái đáng chết này, đàn ông và đàn bà khi ở gần nhau không thể nói chuyện vui chơi như bình thường được, chỉ cần ở cùng một phòng thì mã gen giữa hai người sẽ thu hút lẫn nhau, quyến rũ những giác quan nguyên thủy nhất của con người, khiến họ ngo ngoe muốn động Thảo nào không người phụ nữ nào dám đi ngoài đường, vì mã gen có thể bị kích kích bất cứ lúc nào, quá nguy hiểm!

Xe đi vào một tòa cao ốc thì dừng lại, sau đó Lục Hành xuống xe, mở cửa xe, cười nhẹ nhàng mời bọn họ xuống xe.

Trì Am liếc nhìn tòa nhà, phát hiện chỗ này giống như một cửa hàng bách hóa, người đàn ông này đưa cô đi mua quần áo sao? Đang nghĩ ngợi thì cô lại thấy anh quay đầu liếc nhìn mình rồi đi về phía trước.

Trì Am vội vàng đuổi theo, vì đi nhanh quá nên không để ý anh đã dừng lại, và đầu vào người anh.

Anh không nhúc nhích, dáng người thẳng tắp, Trì Am lại cảm thấy mũi mình bẹp dúm rồi, đau quá thiếu chút nữa thì khóc.

Một bàn tay đưa ra kéo cái tay đang che mũi của cô đi.

Người đàn ông ôm mặt cô kiểm tra, phát hiện hai mắt cô rưng rưng, mũi đỏ ửng, vừa đáng thương vừa đáng yêu. Anh cúi đầu hôn lên khóe mắt ướt át của cô, sau đó hôn lên mũi cô, đôi môi mỏng mềm mại như lông vũ lướt qua chóp mūi.

Trì Am: “...”

Hôn xong, anh đổi sang nắm tay cô đi vào cửa hàng.

Trì Am bị thái độ của anh làm cho cảm thấy kỳ quái, quay đầu lại liền nhìn thấy rất nhiều đối nam nữ đi lại giống như bọn họ, người đàn ông mặc quân phục đang cần thận ôm người phụ nữ bên cạnh, hầu hết những người phụ nữ đó đều đeo vòng cổ.

Chẳng lẽ cuối cùng anh cũng bị những người này ảnh hưởng, rốt cuộc đã thông suốt rồi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.