Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 241: Quyến Rũ - Chương 241



Dù cho bọn họ có ý định dùng vũ lực cưỡng ép mang người rời đi thì quân lực khu năm cũng không phải vật trang trí.

Vì đủ loại nguyên nhân, đám người khu bốn chỉ có thể tay không đi về.

Trước khi rời đi, quan chấp hành khu bốn lạnh lùng nói: “Các người đừng quên rằng chỉ còn một tháng nữa là cô ấy trưởng thành, đến lúc đó...”

Dứt lời, ông ta liền bật cười đầy thâm ý, rồi quay người lên xe huyền phù rời đi.

Tư Ngang ngồi ở chủ vị nghe Chuck báo cáo lại, khuôn mặt tuấn mỹ không có một chút dao động.

Những người khác trong cuộc họp đều không nhịn được mà nhìn về phía anh.

“Đại nhân, tổ chức nghi lễ trưởng thành của cô Trì như thế nào đây?” Lục Hành hỏi: “Vẫn còn một một tháng nữa, tuy thời gian hơi gấp gáp nhưng nếu hiện tại chúng ta khẩn trương chuẩn bị thì vẫn có thể kịp, không biết những người khác có thể đến tham dự hay không.”

“Việc này cứ để đó đi đã.” Tư Ngang nói.

Những người khác không có ý kiến, tiếp tục báo cáo những việc khác.

Sau khi hội nghị kết thúc, mọi người tự động rời khỏi.

Vừa đến cửa, đám người Lục Hành, Nguyên Tịch và Chuck liền cảm nhận được một mùi hương ập đến, bọn họ tức khắc dừng bước, quay đầu nhìn lại thì thấy cô gái đang đi từ hành làng về phía này.

Cô mặc một chiếc váy liền bó sát eo, tóc không dài không ngắn, dáng người cân đối tinh tế, so với những phụ nữ được nuôi dưỡng trong Kim Ốc thì càng thấy cô gầy nhỏ, không có chút thịt, chân đi giày xăng đan cùng màu với chiếc đầm, để lộ những ngón chân nhỏ nhắn đáng yêu.

Thân hình liễu yếu đào tơ càng trở nên đối lập một cách mãnh liệt so với đám binh lính đứng gác xung quanh.

Dù vậy nhưng không ai có thể bỏ qua cô, từ rất xa, chỉ cần vừa ngửi được hormone trên người cô là đám đàn ông sẽ không kiềm chế được mà dừng mắt trên người cô, nhìn chằm chằm với ánh mắt nóng rực.

Trì Am nhạy bén dừng chân lại, cảnh giác nhìn bọn họ.

Cảm nhận được ánh mắt phòng bị của cô, bọn họ sâu sắc hiểu được tâm trạng bực bội ngày đó của Lục Hành, không nhịn được mà quay đầu liếc xéo người đàn ông nào đó đang ngồi ở ghế chủ vị.

Dù cho có là quan chỉ huy thì mấy chuyện liên quan đến con gái như này, bạn thuộc hạ cũng khó có thể kiềm nén cảm xúc ghen tị hâm mộ và oán giận trong lòng.

Chờ cho bọn họ đã rời đi hết, Trì Am mới tiếp tục cất bước tiến vào phòng họp, thấy Lục Hành và Nguyên Tịch còn ở đây liền mau chóng dính sát bên người Tự Ngang, cẩn thận giữ khoảng cách với những tên đàn ông có ánh mắt kì quặc kia.

Trì Am chưa từng nghĩ thân thể gầy tong ốm nhách này của mình lại được đám đàn ông yêu thích đến vậy, nghĩ đến thứ được gọi là mã gen của của nữ giới, cô lại đau đầu.

Thế giới này đối xử với cô thật tàn nhẫn, cô phải cẩn thận cảnh giác mọi lúc, miễn cho lúc nào đó bị người đàn ông nào đánh ngất trói đi cũng không biết gì.

Nguyên Tịch và Lục Hành lạnh lùng nhìn cô dính vào người đàn ông kia cọ qua cọ lại, im lặng sắp xếp lại văn kiện trên bàn, hành lễ với người đàn ông trên chủ vị rồi lần lượt rời đi, thuận tay đóng cả cửa phòng họp lại.

Trì Am quay đầu nhìn bọn họ một cái, phát hiện tính kỷ luật của bọn họ rất nghiêm chỉnh, đây cũng là nguyên nhân cô dám tới đây.

Quân đội khu năm có kỷ luật nghiêm minh, cho dù đàm ông sẽ phải chịu ảnh hưởng của mã di truyền tới “phương diện kia”, nhưng trước tiên vẫn sẽ tuân thủ kỷ luật.

“Sao em lại đến đây? Có chuyện gì hả?” Tư Ngang ôm cô vào lòng, dịu dàng hỏi.

Trì Am thuận thể dựa vào lòng anh, nói với anh: “Anh có thể chế tạo cho em một thanh kiểm không?”

“Kiếm?” Người đàn ông có chút khó hiểu.

Trì Am lấy ra bức vẽ đã mà cô đã vẽ sẵn từ trước đó đưa cho anh, nói: “Kiếm chế tạo dựa theo bản vẽ này...”

Ánh mắt Tư Ngang dừng trên bản vẽ kia, nhìn thật kĩ, thấy thanh kiếm được vẽ trên giấy được vẽ theo đúng tỷ lệ kích thước có yêu cầu, hẳn là cho cô sử dụng.

Tuy rằng vẫn còn khó hiểu, nhưng chỉ một chút việc nhỏ như thế này, là đàn ông tất nhiên phải thỏa mãn người phụ nữ của mình.

“Ba ngày sau đưa em có được không?” Anh vỗ về gương mặt cô, giọng điệu nhẹ nhàng.

Trì Am bị sự dịu dàng của anh làm cho mặt đỏ tim đập, khẽ đáp một tiếng.

Cảm thấy không có chuyện gì nữa, cô liền muốn rời đi, quay về tiếp tục tu luyện.

Nhưng Tự Ngang lại không để cô đi mà ôm cô trong lòng, ước lượng: “Em gầy quá rồi, phải ăn nhiều thêm chút nữa.” Nói xong, anh ấn vào máy truyền tin bên cạnh bảo phòng bếp nấu một ít thức ăn mang đến cho cô.

Thế này là bắt đầu muốn vỗ béo cô rồi.

Trì Am liếc anh một cái, nhưng khi đối diện với ánh mắt u ám của anh thì lại sợ hãi.

Ngoại trừ sợ hãi ra, thì càng nhiều hơn là không thể thích ứng được, Tư Ngang ở thế giới này thật sự quá mức dịu dàng, tốt hơn so với những thế giới khác, tốt đến mức cô không đành lòng từ chối.

Nhưng bởi vì quá tốt nên lại có cảm giác không chân thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.