Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 246: Quyến Rũ - Chương 246



Tư Ngang đứng ở đó, mặt và kiểm cách nhau không tới năm centimet, vài sợi tóc đen bên thái dương đã bị kiếm quang cắt rơi xuống đất.

Lục Hành đi cùng Tư Ngang đến đây thấy cảnh này, đồng tử hơi co lại, anh ta nhìn về phía thiếu nữ vẫn còn duy trì tư thế công kích trong phòng, nét mặt khó lòng tin nổi.

Trì Am thấy người đến là Tư Ngang liền vội vàng đi tới rút kiếm xuống, hơi chột dạ hỏi anh: “Anh không sao chứ?”

Ánh mắt Tư Ngang chuyển từ trên kiểm sang trên người cô, thản nhiên mà ung dung nói: “Không sao.”

Thấy cả người cô đều là mồ hôi, anh theo thói quen dùng khăn tay lau mồ hôi cho cô.

Lục Hành lẳng lặng đưa một bình nước giàu khoáng vật cần thiết cho con cơ thể con người sang, nhưng cô chỉ nhìn anh ta một cái, sau đó làm như không thấy gì.

Da mặt Lục Hành nhăn tít lại, liền đưa nước cho quan chỉ huy nhà mình.

Sau đó anh thấy quan chỉ huy nhà mình mở bình nước ra, đút cho thiếu nữ đã ngoan ngoãn để anh dắt tay tới ngồi xuống một chiếc ghế sofa cạnh cửa sổ.

Cảnh tượng ngược tâm tàn tạ gì thế này!

Mà chuyện cùng ngược tâm hơn nữa chính là, dù biết rõ rằng thiếu nữ này tam quan bất chính, kiên quyết chỉ cần một người đàn ông, nhưng vẫn không cách nào dễ dàng buông bỏ.

“Lần sau lúc vào cửa, tốt nhất là phải gõ cửa, nếu không em không biết thanh kiếm này có đục thủng một lỗ trên người các anh không đâu.” Trì Am vừa nói vừa đặt kiếm trong tay xuống bàn trà trước mặt, nhân cơ hội tỏ rõ thái độ của mình.

Đàn ông ở thế giới này đã quen với việc vào phòng người khác không gõ cửa, lúc trước Trì Am đã nhịn đủ lắm rồi, còn giờ ấy hả, cuối cùng cô cũng có thể không cần nhịn nữa.

Nghe thấy lời này, Lục Hành lặng lẽ sờ cây súng bên hông mình.

Tư Ngang hôn nhẹ lên trán cô, âm thầm chấp nhận lời cô nói.

Trì Am ngồi sát Tư Ngang không rời một ly, cô cổ ý nhìn Lục Hành đang đứng bên cạnh một cái, thấy anh ta không có ý muốn ngồi xuống mới quay đầu nhìn về phía người đàn ông của mình.

Mặc dù là buổi tối, nhưng quần áo anh vẫn thẳng thêm gọn gàng, khiến bất cứ lúc nào anh cũng có vẻ nghiêm cẩn mà cấm dục.

Ánh mắt Trì Am không rời khỏi người anh, cô hỏi: “Mấy ngày nay tuần tra biên cảnh vẫn thuận lợi chứ?”

“Rất thuận lợi, không có chuyện gì.” Tư Ngang nói, đôi mắt nhìn lướt qua mặt cô.

Trì Am nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt đen như mực điểm xuyết trên khuôn mặt này trông vô cùng xinh đẹp, khiến người khác phải chú ý đến mắt cô ngay từ ánh mắt đầu tiên, sau đó mới chú ý tới những điểm khác.

Anh nhẹ nhàng chạm tay vào nơi khóe mắt cô, nhẹ giọng hỏi: “Em có nhớ chị em không?”

Đây là người thứ hai hỏi cô câu này trong ngày hôm nay rồi.

Trì Am nhìn Lục Hành một cái, thành thật nói: “Không nhớ lắm.”

Sau khi nguyên chủ mười tuổi đã rời khỏi chị gái rồi, mỗi tháng chỉ gặp mặt một lần, ngoại trừ quan hệ huyết thống vẫn còn duy trì ra, tình cảm cũng đã dần phai nhạt theo thời gian rồi. Đặc biệt là mấy năm gần đây, chị em hai người gặp nhau liền cãi vã, rất ít có cơ hội bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện.

Nghe thấy cô trả lời thành thực như vậy, lại so với lời cô nói lúc sáng, sao Lục Hành không biết ý của cô được.

Xem ra cô rất lắm mưu nhiều kế, lúc nghiêm túc duy nhất chỉ có trước mặt người đàn ông mà cô đã nhận định thôi.

“Lần này cô ấy đưa ra yêu cầu với quân đội khu bốn, muốn tổ chức một nghi lễ trưởng thành thật long trọng cho em. Em cũng biết đấy, đàn ông sẽ không từ chối yêu cầu của phụ nữ, chỉ cần yêu cầu đó không vi phạm pháp luật thì đàn ông nhất định phải làm bằng được.” Tư Ngang giải thích với cô.

Anh biết thật ra cô không hiểu biết quá nhiều về những chuyện nam nữ, đặc biệt là thái độ của thế giới này đối với phụ nữ, cô cũng chưa hiểu rõ hết, chuyện này cũng có liên quan đến việc từ nhỏ cô đã sống trong thế giới người bình thường.

Người bình thường vì cuộc sống mà bận ngược bận xuôi, rất ít người chú ý tới chuyện của xã hội thượng tầng, thậm chí cả đời đều không tiếp xúc với phụ nữ, đương nhiên sẽ không chú ý tới những chuyện này.

Da mặt Trì Am cứng đờ, cô đã nói mà, sao tự dưng hôm nay người của khu bốn cứ nhắc tới chị cô mãi, không những muốn đánh bài tình cảm mà còn có dụng ý này nữa.

Nếu không phải biết địa vị của phụ nữ ở thế giới này, cô cũng phải nghĩ rằng đàn ông rất tôn trọng phụ nữ rồi đấy.

“Tôn trọng” quá cơ, tôn trọng đến mức nếu lợi dụng được là sẽ không chút nương tay.

Trì Am bất đắc dĩ nói: “Vậy thật sự phải tổ chức nghi lễ trưởng thành sao?”

Nghĩ tới đây, sắc mặt cô lại đen lại.

Tư Ngang cúi đầu liền thấy dáng vẻ buồn bực của cô, khóe môi anh khẽ nhếch lên, nói: “Nếu người khu bốn đã nói như vậy, vậy đương nhiên phải tổ chức rồi. Nhưng mà em có thể đưa ra yêu cầu của chính mình, ví dụ như nghi lễ trưởng thành phải tổ chức ở khu năm chẳng hạn.”

Nếu tổ chức ở khu năm, vậy không gian có thể khống chế liền lớn hơn rất nhiều.

Trì Am có người ngồi trên ghế sofa, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, không vui nói: “Sao lại phiền phức thế...”

Tư Ngang nhìn cô với ánh mắt đầy kiềm chế, ánh mắt anh rơi xuống cần cổ vì ngửa đầu lên mà càng thêm tinh tế và duyên dáng, yết hầu hơi khô khốc, như dã thú khát vọng hút máu, gần như nhịn không được nữa mà muốn lấn tới mút mát.

Anh khống chế sự kích động trong cơ thể mình, hôn dọc xuống theo gò má cô, dịu dàng nói: “Không sao đâu, anh sẽ bảo vệ em.”

Trì Am quay đầu nhìn anh, sau đó cô liền cười nhe răng, hỏi anh: “Tự Ngang, nếu em công kích quan quân thì sẽ bị pháp luật trừng phạt à?”

“Theo lý thì sẽ không, nhưng em cũng biết đấy, pháp luật là do đàn ông định ra.” Tư Ngang hàm súc nói, anh không hề cảm thấy ngạc nhiên với suy nghĩ to gan lớn mật này của cô.

Chỉ cần là cô, dường như cho dù cô làm ra chuyện gì đều sẽ không khiến anh cảm thấy kinh ngạc, ngược lại còn cảm thấy đó là chuyện đương nhiên, cũng giống như bây giờ kiếm thuật của cô ngày càng tiến bộ vậy.

“Lục Hành đứng bên cạnh làm phông nền” nói tiếp lời: “Nhưng mà cô cũng không cần phải lo lắng đâu, thời gian cần thiết để một điều luật được thông qua rất dài, hơn nữa biên cảnh không thái bình, bọn họ cũng sẽ không quản nhiều như vậy đâu!”

Trì Am nhìn anh ta một cái, cô ồ một tiếng, mắt hơi sáng lên, hiển nhiên là đang nghĩ về chuyện xấu xa gì đó.

Lục Hành nhìn thấy cô như thế, nhớ lại thanh kiếm cắm sâu vào tường ba centimet vừa nãy, không biết tại sao anh ta liền cảm thấy cô gái này vô cùng nguy hiểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.