Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 247: Quyến Rũ - Chương 247



Sau đó liền nghe thấy cô nói: “Lục Hành, chế tạo giúp tôi vài món vũ khí nữa đi, trừ ám khí ra, còn phải có mấy loại như dao găm nữa, ngày mai tôi đưa bản vẽ cho anh.”

Quả nhiên cô gái này vô cùng nguy hiểm!

Trong lòng Lục Hành thầm nghĩ thế, nhưng trên mặt vẫn tươi cười hớn hở đồng ý với cô.

Thật ra anh ta cũng muốn nhìn xem cô gái này có thể làm được tới bước nào, sẽ quậy thế giới này loạn hết cả lên sao? Nghĩ thôi cũng đã thấy thật đáng trông chờ. Mặc dù nói phụ nữ thông minh sẽ mang đến cho đàn ông rất nhiều phiền phức, nhưng cũng có thể mang đến niềm vui bất ngờ.

Sau khi nói xong chuyện này, Lục Hành bắt đầu chấp hành nhiệm vụ của mình, cùng thương lượng với Trì Am về chuyện nghi lễ trưởng thành của cô.

“Mặc dù thời gian rất gấp, nhưng có lẽ cô cũng không muốn tổ chức lễ trưởng thành quả long trọng, nên một chút thời gian này vẫn có thể chế tạo gấp những thứ cần thiết trong nghi lễ trưởng thành. Nghi lễ trưởng thành của cô do tôi phụ trách, cô có yêu cầu gì cũng có thể nêu ra với tôi.” Lục Hành nói.

Trì Am lắc đầu đáp: “Tôi không có yêu cầu gì cả.”

“Thật sao? Quần áo, trang sức, giày dép và cả hoa tươi cần dùng ngày hôm đó, hình thức buổi tiệc... những thứ này cô đều có thể lựa chọn hình thức cô thích.”

“Không có yêu cầu gì đâu, các anh quyết định là được rồi...”

“... Được thôi, chúng tôi sẽ tự sắp xếp.” Lục Hành thấy cô thật sự không thích gì thì chỉ đành dừng lại.

Đa số những cô gái khác đều vô cùng chờ mong nghi lễ trưởng thành của mình, mong muốn tổ chức thật long trọng, xa hoa, vậy mà cô gái này lại là dáng vẻ sống không bằng chết, khiến Lục Hành thật sự không còn gì để nói nữa.

Tư Ngang xoa mặt cô, mỉm cười không nói gì.

Khi nhận được câu trả lời rằng Trì Am quyết định tổ chức nghi lễ trưởng thành, người khu bốn không kinh ngạc lắm.

Bọn họ biết mặc dù Trì Am khuyết thiếu rất nhiều nhận thức và hiểu biết về thế giới giữa nam nữ, nhưng họ cũng tin rằng người khu năm sẽ phổ cập cho cô hết một lượt, vì thế nên lần này bọn họ biết nhiệm vụ nhất định sẽ thành công.

“Nhưng mà, tôi hy vọng nghi lễ trưởng thành của tôi sẽ được tổ chức ở khu năm? Được không?” Trì Am mặt đầy trông đợi nhìn bọn họ: “Tôi tin chắc chắn chị tôi sẽ không phản đối một chuyện nhỏ thế này đâu.”

“Ừm, cô Trì à, chuyện này không...”

“Lẽ nào các anh muốn từ chối yêu cầu nhỏ nhoi này của tôi sao?” Trì Am mím môi, không vui hỏi.

Người khu bốn lập tức hiểu được thế nào là tự lấy đá đập chân mình, cuối cùng thật sự không còn cách nào, chỉ đành đồng ý với cô.

Vốn dĩ bọn họ tính lợi dụng danh nghĩa Trì Mộng để tổ chức nghi lễ trưởng thành ở khu bốn, đến lúc đó sẽ nghĩ cách giữ cô lại sau, nào biết cô lại kiên trì tới cùng, tính cách vô cùng cương quyết.

“Đến lúc đó, tôi hy vọng trưởng quan Kỷ khu bốn sẽ dẫn chị tôi tới xem lễ, tôi đã không gặp chị ấy từ rất lâu rồi, hy vọng có thể nói vài lời với chị ấy.” Trì Am tiếp tục đưa ra yêu cầu.

Yêu cầu này không hề quá đáng, thân làm chị gái, đương nhiên phải có mặt trong nghi lễ trưởng thành của em gái, người khu bốn tiếp tục đồng ý.

Sau khi thương lượng xong mọi chuyện, người khu bốn không còn lý do gì ở đây nữa, ngay ngày hôm đó liền tạm biệt rời đi.

Trước lúc rời đi, Đoan Mộc Thư nở một nụ cười vô cùng tao nhã mê người với Trì Am, anh ta nói: “Cô Trì, nếu cô có chuyện gì thì có thể liên lạc tới số của tôi bất cứ lúc nào, lúc nào tôi cũng có mặt.”

Trì Am đáp một tiếng cho có lệ, không coi lời anh ta nói ra gì.

Bây giờ cô đã biết nhận số liên lạc của đàn ông là đồng ý “tò te ý ” với anh ta, lúc nghe được chuyện này cô liền trực tiếp xóa sạch số liên lạc đó, đồng thời cũng không nhớ nó làm gì, vì thế nên bây giờ cô căn bản không có số liên lạc của anh ta.

Sau khi người khu bốn rời đi, Trì Am liền tranh thủ thời gian tu luyện, đến cửa phòng cũng không bước ra.

Trong mắt người ngoài cô cũng giống với những cô gái khác, đang tích góp từng chút sức lực, làm chuẩn bị cho nghi lễ trưởng thành sắp tới. Chỉ có đám người Tư Ngang biết cô ở trong phòng làm gì, trông thấy kiếm thuật của cô ngày càng sắc bén, đến cả Nguyên Tịch cũng không thể không trở nên cẩn trọng.

“Đột nhiên tôi có hơi trông đợi nghi lễ trưởng thành của cô ấy đấy.” Lục Hành vừa chuẩn bị nghi lễ trưởng thành cho cô vừa vui vẻ nói với Nguyên Tịch: “Đến lúc đó, chỉ sợ những người đàn ông ôm tâm tư xấu xa với cô ấy đều phải chịu khổ.”

Nguyên Tịch nhíu mày, nhìn anh ta một cái, nói: “Anh cũng là một trong những người phải chịu khổ đó đấy.”

Chuck mặt mày ưu buồn nói: “Tôi thà chịu khổ cũng không muốn từ bỏ, khu chúng ta đã không có thiếu nữ sắp trưởng thành từ rất lâu rồi.”

Lục Hành nhún vai, khuôn mặt xinh đẹp như con gái nở nụ cười mê người: “Chỉ cần có quan chỉ huy ở đây, đến cả tư cách chịu khổ chúng ta cũng chẳng có nữa là.”

Nguyên Tịch và Chuck lập tức im thin thít.

Mặc dù là sự thật, nhưng nghe vào tại vẫn thấy bực bội ghê gớm.

Chớp mắt liền tới ngày tổ chức nghi lễ trưởng thành cho Trì Am.

Trước lễ trưởng thành ba ngày, phủ thành chủ khu năm rốt cuộc cũng công bố tin tức này, nhất thời toàn bộ khu năm đều trở nên nhộn nhịp.

Không chỉ là khu năm, những khu nhân loại khác sau khi nghe được chuyện này, chỉ cần là quan quân có hứng thú với người sắp tổ chức lễ trưởng thành đều sẽ bỏ hết mọi chuyện trong tay, lên xe huyền phù ngay lập tức, dùng tốc độ nhanh nhất bay đến khu năm.

Khu năm từ trước đến giờ chưa từng được nhận nhịp thế này, có thể thấy được sức hấp dẫn của phụ nữ đổi với đàn ông lớn đến thế nào.

Không ai ngại phụ nữ nhiều, nếu có thể theo đuổi được cô, mang cô về khu của mình, đó chính là một chuyện hết sức vẻ vang.

Một đêm trước ngày tổ chức nghi lễ, Tư Ngang lại gõ cửa phòng Trì Am lần nữa.

Bởi vì những người đàn ông này trước khi bước vào phòng cô đã trở nên lịch sự hơn, đã biết gõ cửa rồi nên Trì Am cũng không vung đạo múa kiểm như những lần trước nữa.

Nhìn thấy anh đến, Trì Am vô cùng vui vẻ, cô cười híp mắt hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Khi nhìn thấy Tự Ngang lấy một thứ gì đó giống như vòng cổ thú cưng từ trong hộp quà tặng ra, sắc mặt Trì Am sa sầm xuống.

Cho dù chiếc vòng cổ này vô cùng tinh xảo, bên trên còn được khảm đá quý, nhưng cô vẫn cảm thấy không vui, chỉ hận không thể vứt nó vào bồn cầu, giật nước xả đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.