Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 250: Quyến Rũ - Chương 250



Chỉ trong chốc lát, tòa nhà cao tầng ở cách đó không xa bị nổ thủng một lỗ, giống như một bộ phim tai nạn cách một màn hình, sập xuống ầm ầm. Đám đông chung quanh gào thét tuyệt vọng, nhao nhao chạy tứ tán.

Khói bụi và dòng khí do vụ nổ tạo ra thoáng chốc tràn ngập trong không trung của thành phố sạch sẽ.

Ngay lập tức, nghi thức vốn trang trọng náo nhiệt đã biến thành một vụ tai nạn lớn. Tiếng còi địch tập kích the thé vang vọng khắp thành phố. Một đám người đội mũ giáp không biết xuất hiện từ chỗ nào, họ cầm súng trên tay, xông vào đám đông bắn phá. Tiếng kêu thảm thiết của con người hòa lẫn với tiếng súng nổ.

“Lục Hành, đưa cô ấy bình an trở về phủ thành chủ.”

Tư Ngang vừa lấy máy liên lạc ra huy động nhân viên cảnh vệ trong thành phố vừa ra lệnh cho Lục Hành, đấy Trì Am còn chưa kịp phản ứng về phía Lục Hành. Khi cô suýt nữa ngã nhào vào lòng Lục Hành, bàn tay anh đột nhiên nắm chặt, khiến cô dừng lại sít sao.

Trì Am hơi sững sờ, vội vàng quay đầu nhìn anh.

Lục Hành vốn đã dang hai tay chuẩn bị đón cô vào lòng, thấy cảnh này cũng ngây người.

Đối diện với ánh mắt của cô, Tư Ngang chỉ chần chờ một lát rồi tiến lên một bước, hai tay đặt trên vai cô, cúi đầu hôn thật mạnh lên môi cô. Hơi thở nam tính bá đạo dày đặc xâm nhiễm hơi thở của cô.

Sau một nụ hôn nồng cháy, anh lập tức dẫn đám Nguyên Tịch nhảy xuống đài cao, nhanh chóng tiến về phía xảy ra vụ nổ.

Trì Am che đôi môi sưng đỏ, nhìn theo Tự Ngang rời đi, đưa mắt nhìn lướt qua đám đông hỗn loạn dưới đài cao, phát hiện đám khách quý các khu đến tham dự nghi thức đã nhanh chóng lùi vào khu vực an toàn dưới sự hộ tống của các thân vệ bên cạnh mình. Nhưng có một số người đàn ông lại rõ ràng chạy về phía đài cao.

“Chết tiệt!” Thấy thế, Lục Hành đương nhiên biết mục đích của đám đàn ông kia.

Không có gì tiện lợi hơn là đục nước béo cò, hiển nhiên những người đàn ông này cho rằng Tư Ngang đã rời khỏi nơi này, họ sẽ có cơ hội ra tay với Trì Am.

Anh ta chửi thầm một tiếng, kéo Trì Am chạy về phía một lối đi khác đằng sau đài cao.

Quan chỉ huy cho anh ta ở lại đây không chỉ là để đề phòng những kẻ âm thầm mai phục, mà còn phải đề phòng những người đàn ông muốn đục nước béo cò kia.

Trì Am mang giày cao gót, lảo đảo bị anh ta kéo đi, đương nhiên không thể chạy nhanh.

Lục Hành lại rủa thầm một tiếng, lập tức đưa thanh trường kiểm mà Trì Am gửi ở chỗ mình cho cô, nói: “Lát nữa bất kể là ai đến đây, cô cũng cứ đâm thẳng luôn, đừng khách khí.”

Nói rồi, anh ta một tay bế cô lên, vắt chân bỏ chạy.

Trì Am cầm kiếm, xuyên qua bờ vai của anh ta nhìn thấy đã có mấy người đàn ông nhanh nhẹn nhảy lên đài cao, chạy về phía họ.

Giống như một trò chơi truy đuổi, chẳng qua người phải bị bắt được là họ. Trên mặt đám đàn ông kia tràn đầy phấn khởi khó có thể áp chế, thân thể săn chắc khỏe mạnh giống như báo săn trong hoang dã, tốc độ nhanh đến mức khó có thể tin nổi.

Đàn ông ở thế giới này, chỉ cần sở hữu gen chiến SĨ thì vũ lực đều mạnh đến mức người bình thường khó có thể tưởng tượng nổi. Đây cũng là lý do tại sao quân đội lại do những người đàn ông này thống trị.

Nơi xa là nhà cao tầng sập xuống, tiếng súng vang lên pằng pằng, còn có đạn đạo bay qua ở tầng trời thấp, tiếng nổ đùng đùng vang lên, đằng sau cách đó không xa là một đám đàn ông đang truy đuổi họ như dã thú.

Trì Am như đang xem một bộ phim câm chiến tranh, siết chặt trường kiếm trong tay. Cuối cùng, khi một người đàn ông cuối cùng cũng đuổi kịp, cô không khách khí chém ra một kiếm.

Vụt một phát, lưỡi kiếm lạnh buốt nhẹ nhàng lướt qua trước ngực người đàn ông, quân trang trước ngực rách toạc, vết thương sâu tận xương bắn ra máu tươi, máu đỏ tức khắc nhuộm đỏ quần áo của đối phương.

Người đàn ông kia ôm ngực, lùi lại mấy bước.

“Làm tốt lắm!” Lục Hành cười phá lên, vô cùng sung sướng.

Trì Am ra tay một lần nữa, lại có mấy người đàn ông bị đâm một nhát, mùi máu tươi trong không khí càng ngày càng nồng. Cuối cùng mùi máu tươi cũng khiến cho đám đàn ông đang truy đuổi kia đỏ mắt, kích thích thú tính trong cơ thể họ.

Người không bị thương vẫn đuổi theo không chịu bỏ cuộc.

“Lục Hành, mày có giỏi thì đừng chạy!” Mấy người đàn ông kia chửi ầm lên.

Lục Hành bế một người mà vẫn có thể chạy như bay, hơn nữa còn không thở dốc chút nào. Anh ta cười vô cùng kiêu ngạo: “Tụi mày có giỏi thì đuổi theo đi, đàn ông đích thực không sợ đổ máu, nếu ngay cả chút máu đó cũng không nỡ chảy mất thì còn theo đuổi phụ nữ kiểu gì?”

Câu này khiến đám đàn ông thừa dịp loạn lạc đuổi theo nổi trận lôi đình, bực tức nói: “Mày giỏi thì để cô ta lại đây.”

“Nghĩ hay lắm!” Lục Hành đạp một phát vào ngực người đàn ông nhào tới, cười mắng: “Đây là nữ nhân của khu năm bọn tao, cho dù quan chỉ huy không ở đây thì cũng không tới lượt tụi mày nhúng chàm!”

Hành vi kiêu ngạo này đương nhiên lại khiến cho đám đàn ông này tức giận sôi máu. Có mấy người đàn ông trùng Trì Am, đôi mắt đều bị kích thích đến mức đỏ lên, giống như một con thú hoang, trong mắt lóe ra ánh sáng cuồng nhiệt, nhìn chằm chằm con mồi của nó bằng ánh mắt tham lam.

Trì Am thân là con mồi, thấy vẻ mặt điên cuồng tham lam của đám đàn ông này, trong lòng ớn lạnh.

Cuối cùng cô cũng được chứng kiến dục vọng cuồng nhiệt đối với phụ nữ của đàn ông ở thế giới này, không được giải tỏa sẽ không bỏ qua.

“Thả tôi xuống!” Trì Am đột nhiên nói.

“Cái gì?” Lục Hành sửng sốt.

“Tôi muốn làm thịt chúng!” Trì Am bình tĩnh nói.

Lục Hành vô thức liếc nhìn cô, thấy cô đang cầm một thanh kiếm còn nhỏ máu, đôi mắt đen láy lóe ra ánh sáng tàn nhẫn, không biết sao mà anh ta cứ thế buông tay, nhìn cô nhanh chóng xoay người đối mặt với đám đàn ông gần như mất đi lý trí xông tới.

Trì Am ngưng tụ toàn bộ linh lực ở chân, khi đám đàn ông dã thú kia nhào lên, cô nhẹ nhàng nhảy lên một tảng đá trang trí cao ba mét bên cạnh, sau đó từ trên tảng đá trang trí lao xuống, một người đàn ông trùng hợp ở bên dưới bị cô đạp trúng ngực căng thật xa. Thanh kiếm trong tay cắm vào tảng đá, lấy kiểm làm điểm tựa, thân thể bay giữa không trung, đồng thời đạp về phía đàn ông ở hai bên, lực lượng ngưng tụ từ linh lực đạp vỡ xương ngực của họ.

Đối với đám đàn ông mạnh mẽ này mà nói, loại thương tích này cũng không phải là vết thương trí mạng, nhưng lại khiến họ không bò dậy nổi.

Lục Hành ôm ngực. Anh ta nghe thấy tiếng xương sườn vỡ vụn, người phụ nữ này mà phát uy thì thật sự quá hung ác.

Đến khi mấy người đàn ông ngã trên mặt đất, cuối cùng đám đàn ông kia cũng tỉnh táo lại.

Họ kinh ngạc sợ hãi nhìn người phụ nữ hung ác đến mức không giống phụ nữ kia, nghi ngờ có phải là âm mưu của khu năm hay không, tạo ra nữ nhân giả dụ dỗ họ đến đây, sau đó dọn luôn cả ổ.

Ngón tay của họ đặt lên khẩu súng bên hông theo bản năng. Thấy thế, Lục Hành cười lạnh, nói: “Tụi mày muốn nổ súng với phụ nữ hả?” Nói rồi, anh ta vươn tay tháo vòng cổ đeo trên cổ Trì Am.

Thoáng chốc, một luồng khí tức ngọt ngào thơm tho thuộc về phụ nữ mà chỉ có đàn ông sở hữu gen chiến sĩ mới có thể ngửi thấy lan tỏa trong không khí, vô cùng ngọt ngào quyến rũ, kích thích dục vọng nguyên thủy của họ, khiến họ lập tức mất thần trí, ánh mắt vốn đã hơi tỉnh táo giờ lại biến thành đỏ ngầu.

Động tác của đám đàn ông khựng lại, chiến ý cuối cùng cũng bị mùi hương ngọt ngào ăn mòn hết sạch.

Họ im lặng đứng đó, nhìn người phụ nữ mặc lễ phục đẹp đẽ, chân mang giày cao gót, tay cầm kiếm nhuộm máu lạnh lùng đứng đó, lại bó tay không có cách nào.

Người phụ nữ này mạnh vượt quá sức tưởng tượng của họ.

Nhưng lại ngọt ngào mê người, thu hút họ hơn bất cứ thứ gì khác, chỉ hận không thể đưa cô đến lĩnh vực tư nhân của mình để họ muốn làm gì thì làm, phóng thích gen của mình.

Trì Am cảnh giác nhìn họ.

Pháp luật thế giới này quy định đàn ông không thể nổ súng với phụ nữ, cho nên cô khẳng định những người đàn ông này không dám dễ dàng ra tay với mình, mới dám liều mạng một phen.

Nếu họ nổ súng, có lẽ cô và Lục Hành đều phải chịu thua.

Nhưng mà Lục Hành tháo thiết bị ức chế ra khỏi người cô khiến cô hơi bất mãn. Nhất là phản ứng của những người đàn ông này càng khiến trái tim cô lạnh buốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.